“Ngải Lan Ni!”
Một đầu khác của video call, nam nhân sắc mặt vô cùng âm trầm, “Cháu có biết đã gây ra tai họa bao lớn không?”
“Chú, xin nghe cháu giải thích”, sắc mặt Ngải Lan Ni trắng bệch, nàng không thể trở thành kẻ chết.
“Cục thuế vụ đang theo dõi cháu, mau lăn trở về, lau khô mông của cháu, nếu không, cháu liền đi hành tinh không người ngồi đợi đi!”.
Ngải Lan Ni ngã ngồi trên ghế, móng tay thiếu chút nữa moi đến bên trong thịt, sao lại xảy ra chuyện này??
Tại sao?
Tài khoản WB của nàng vốn dĩ đang tập thể lên án công khai nữ sinh kia!
Như thế nào đột nhiên hướng gió liền biến đổi, truy đến vấn đề kinh tế của nàng?
Ai?! Là ai đã thọc ra hợp đồng âm dương của nàng?
Còn có hàng ngàn, hàng vạn thuỷ quân kia, là từ đâu tới?
Ngải Lan Ni mặt xám mày tro, ngay cả từ biệt cũng không cố, suốt đêm rời đi.
Đám người Vân Thanh Diệu lại một lần nữa đầu nhập vào trong huấn luyện.
……
Hôm nay thời tiết tựa hồ phá lệ không tồi, tuy rằng vòng mặt trời trên đỉnh đầu chói chang, nhưng có gió thổi tới, ven đường, các loại hoa dại khoe nở, theo làn gió nhẹ bay phấp phới, xinh xinh đẹp đẹp điểm xuyết trên thảm cỏ màu xanh lục, tựa hồ có thể nhìn thấy đàn ong đang bận rộn bên trong. Hít sâu một hơi, tâm tình cũng thật không tồi.
“Uy……”, Lưu Dược và Vân Thanh Diệu song song đi tới, hắn thọc thọc nàng.
“Hử?” Vân Thanh Diệu nhướng mày.
“Ngải Lan Ni giống như gặp phải rắc rối?” Lưu Dược vui vẻ nói.
“Ừ”, Vân Thanh Diệu gật đầu.
“Ngươi đã sớm biết ư?” Lưu Dược nghi hoặc nhìn nàng.
“Tướng mạo của nàng nói cho ta, đây là chuyện sớm hay muộn”, Vân Thanh Diệu thực bình tĩnh, nhưng cũng không nói quá nhiều.
“Thật may mắn, nếu không ngươi sẽ gặp phải phiền toái”, Lưu Dược có chút thổn thức.
“Nhưng việc này cũng quá trùng hợp……”
“Đi thôi, hình như ta thấy huấn luyện viên!”
Một câu của Vân Thanh Diệu tức khắc làm Lưu Dược thu lại toàn bộ suy nghĩ.
Hôm nay sân huấn luyện tựa hồ phá lệ khác biệt. Không biết từ lúc nào, mặt đất đã sớm phủ kín cát vàng.
Trước mặt mỗi học sinh đều có một binh lính ngăm đen đứng thẳng, theo Trương Giáo quan nói, là giúp bọn họ huấn luyện.
Lúc mới bắt đầu, đám học sinh đều cho rằng sẽ là mặt đối mặt với binh lính, truyền thụ một chút kỹ xảo đánh nhau.
Không nghĩ tới chính là, Trương Giáo quan vung tay lên, các binh lính đi lên liền ‘xoát, xoát, xoát’ quật ngã đám học sinh xuống mặt đất.
Bò dậy lại quật ngã, ngã xong rồi lại bò dậy……
Các loại quăng ngã qua vai, đẩy ngã, quỳ ngã, gạt chân ngã……
Bởi vì mặt đất trải cát vàng, nên khi binh lính đập bọn họ một chút cũng không có lưu tình.
Đám học sinh đi lên không có phòng bị, hơn nữa giá trị vũ lực của hai bên chênh lệch khá xa, chỉ cần đến gần, đều nhanh chóng bị quật ngã.
Vân Thanh Diệu có lý do hoài nghi, huấn luyện viên thuần túy là đem bọn họ coi như bao cát cho binh lính đối diện dùng để luyện tập.
Không phải không có người có ý đồ phản kháng, nhưng binh lính kinh nghiệm phong phú, tổng có thể ở lúc bọn họ không có đủ sức lực, bắt lấy điểm yếu lại quăng ngã thêm một lần nữa.
Vân Thanh Diệu bất tri bất giác nhớ tới lời dạo đầu của Trương Giáo quan, “Kỹ xảo, đều là học được từ trong thực chiến.”
“Nhiệm vụ hôm nay là, hoàn thành một lần phản kích! Nếu không phải đeo tải trọng chạy 5 km……”
Phản kích? Phản như thế nào?
Sặc đầy một miệng cát, hoa cả mắt, đối phương còn là binh lính giỏi võ, hữu lực?!
Một đám kia, mặt lạnh căm, căn bản không hạ thủ lưu tình.
Vân Thanh Diệu nằm trên mặt đất trong chốc lát, phát hiện nằm cũng vô dụng.
Binh lính quả thực đều mắc bệnh thích đánh người!
Sẽ trực tiếp hất cát, đất, đá đến trên mặt ngươi, lợi dụng khi ngươi đang cố gắng che lấp miệng mũi hoặc làm bất luận một động tác nhỏ nào, sẽ tiến hành đập ngươi tiếp!
Mẹ nó……
Binh lính đối diện Lưu Dược tên là Tôn Thao, gầy như ma côn, quăng Lưu Dược một thân thịt mỡ ngã trên mặt đất, bò cũng bò không đứng dậy nổi, quả thực quá cay mắt.
“Tuýt……”
“Nghỉ ngơi tại chỗ năm phút!”
Có lẽ cảm thấy ‘đồ ăn khai vị’ đã bê lên đủ, Trương Giáo quan rốt cuộc cho bọn họ giảm xóc một chút.
Trong mắt mọi người đều toát ra lửa, nhìn binh lính đối diện, âm thầm phòng bị, ấp ủ kế hoạch tiếp theo nên làm như thế nào.
Thể chất của Vân Thanh Diệu nếu dừng ở bên trong đám người bình thường, thì cũng coi như không tồi.
Nhưng ở trong mắt quân giáo sinh, nàng thuộc về lực lượng yếu nhất, đánh không được, kéo dài không xong.
Nhưng tương phản với thể chất, nhãn lực của nàng lại không người có thể đạt tới.
Loại nhãn lực này, cũng không phải người có kinh nghiệm sa trường có thể luyện ra được, mà là cảm giác của nàng, đồ vật huyền diệu khó giải thích. Huống hồ, Vân gia ngoại trừ huyền học, còn tu tập cổ võ.
Nếu không phải đột nhiên bị tập kích, mất đi tiên cơ, thân thủ nàng ít nhất cũng đủ để trốn tránh.
Năm phút trôi qua thực nhanh.
Lần này có phòng bị, tình thế không đến mức bị bẻ gãy, nghiền nát như trước đó, nhưng cũng không tốt hơn là bao.
“A……”
“Bang……”
“Oanh……”
Thanh âm va đập lại một lần nữa vang vọng nơi phiến đất cát này.
Đối diện Vân Thanh Diệu là Chu Tiến, hắn không bởi vì nàng là một nữ sinh mà có bất luận ý nghĩ khinh thường nào, binh lính nơi này đều có tố chất tâm lý rất tốt.
Chu Tiến đứng ở trước mặt Vân Thanh Diệu, đầu gối hơi cong, trọng tâm trầm xuống, cánh tay vận sức chờ phát động, bộ dáng tùy thời chuẩn bị công kích.
Đôi mắt Vân Thanh Diệu nhìn chằm chằm hắn, trong nháy mắt khi góc áo hắn khẽ nhúc nhích, nàng lui chân trái về sau, chân phải kéo dài qua, lấy một tư thế quỷ dị lướt đi.
Chu Tiến hơi hơi sửng sốt, theo sát tiến lên hai bước, giây lát liền đến trước mặt nàng, một tay muốn giam cầm cổ nàng, đồng thời chân phải ngoắc một cái, chuẩn bị quăng ngã nàng.
Vân Thanh Diệu phản ứng rất nhanh, ngửa ra, quay cuồng, bò lên…… Một loạt động tác hoàn thành trong nháy mắt, lại một lần nữa tránh thoát được hắn.
“Di?”
Chu Tiến nhìn tay của chính mình, có chút không dám tin tưởng, tốc độ của hắn ở trong tân binh tuyệt đối là số một, số hai, sao có thể?
Khi Vân Thanh Diệu lại một lần nữa chật vật né tránh được, Trương Giáo quan cũng nhìn lại đây.
Không đúng!
Lấy năng lực của những người như Trương Giáo quan, có thể dựa vào góc độ, sự căng thẳng cơ bắp của đối phương, ánh mắt, hơi thở từ đó phán đoán ra vị trí đối thủ sẽ công kích, làm ra ứng đối cùng phản kích.
Nhưng nữ sinh này, nàng không phải như thế. Nàng không phải ở lúc Chu Tiến ra tay tiến hành phản ứng, mà là ở nháy mắt khi hắn ra tay.
Cái nhãn lực này……?
Kỳ thật, điều Trương Giáo quan nghĩ cũng không đúng, Vân Thanh Diệu không phải ở trong nháy mắt khi Chu Tiến ra tay làm ứng đối, mà nàng là ở trước khi hắn ra tay, tính tốt cát vị, đạp qua.
Giá trị vũ lực của hai bên chênh lệch quá lớn, không phải kỹ xảo có thể đền bù, cho nên, đối với nàng mà nói, đây là một hồi so đấu về thời gian.
Là tốc độ của Chu Tiến nhanh, hay là tốc độ tính của nàng càng nhanh hơn?
“Dừng lại!”
Khi Vân Thanh Diệu lần thứ năm chật vật tránh thoát được, Trương Giáo quan hô dừng lại.
Ánh mắt mọi người đều thẳng tắp nhìn lại đây.
Khi Vân Thanh Diệu đang hổn hển thở dốc thì cặp quân ủng to lớn, bóng lưỡng đã ngừng ở trước mặt nàng.
“Ngươi không tồi, ta tới giúp ngươi luyện tập”.
Vân Thanh Diệu có chút sững sờ, “Huấn luyện viên, thế này không tốt lắm đi?”
Vân Thanh Diệu chỉ chỉ những người khác, ý tứ thực minh xác, công việc quan trọng hơn báo thù riêng, cũng không thể rõ ràng như vậy đi?
Trương Giáo quan không nói chuyện, hắn cởi quân mũ và áo khoác xuống, ném cho Chu Tiến, sau đó liền bắt đầu chậm rì rì đeo phiến trọng lực nặng gấp năm lần cho chính mình.
Lúc này tầm mắt Vân Thanh Diệu đã dừng ở trên cơ bắp cánh tay, cùng với chân của hắn.
Sức bật của người này cực mạnh, quân ủng như có như không, hắn hẳn là một người chuyên về tốc độ.
Vân Thanh Diệu cảm thấy muốn hỏng rồi. Đối phó với Chu Tiến, nàng còn có thể dùng nhãn lực để chiếm tiên cơ. Nhưng Trương Giáo quan này, vừa thấy liền không phải dễ dàng như vậy.
Học sinh chung quanh cũng có chút không dám tin tưởng, không ít người lộ ra thần sắc hâm mộ.
Nữ sinh này tựa hồ vẫn luôn được huấn luyện viên chú ý.
Trương Giáo quan đối với Vân Thanh Diệu bày ra tư thế, “Tới đi!”
“Ta có thể cự tuyệt không?” Vân Thanh Diệu nói.
“Cầm cự được quá mười phút, sẽ miễn trừ toàn bộ huấn luyện buổi sáng của ngươi.”
Trương Giáo quan đứng tại chỗ, chờ nàng.
Vân Thanh Diệu cũng đứng yên, tình thế trước mắt, quân lệnh như núi, không chấp nhận cho nàng nói không.
Trương Giáo quan tự mang thêm năm lần trọng lực cho chính hắn, tương đương với vừa khiêng trọng lượng của năm người như hắn vừa chiến đấu.
Như vậy hiện tại, thực lực mà hắn có thể phát huy ra cũng không thể mạnh hơn Chu Tiến, thậm chí về tốc độ còn chịu ảnh hưởng. Cho nên nàng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.
“Mười phút đúng không? Được, đừng nói mười phút, nửa tiếng cũng không thành vấn đề!”
Vân Thanh Diệu thua người không thua khí thế, nổ rung trời.
Lời nói của nàng làm các học sinh khác có chút líu lưỡi.
Lời này nếu là Hoắc Xuyên nói, mức độ đáng tin còn có thể cao một ít.
Vân Thanh Diệu chỉ là một phế vật thể chất cấp B. Cho dù thực lực của huấn luyện viên bị hạn chế, cũng không thể đơn giản như nàng dõng dạc tuyên bố vậy!
“Tới đi!” Trương Giáo quan ý bảo nàng động thủ trước.
Toàn bộ đám học sinh đều xúm lại đây, có thể nghe được vô số tiếng đàm luận khe khẽ.
“Trời ạ, Vân Thanh Diệu điên rồi đi, dám so chiêu với Trương Giáo quan……”
“Có bác sĩ quân y ở đây không? Nếu không may huấn luyện viên bị mất đà, nàng không gãy xương cũng không được! Ta thấy Vân Thanh Diệu muốn nhận thầu khoang chữa bệnh của căn cứ.”
“Cùng là nữ sinh, ta chỉ có thể nói, nàng quá không biết tự lượng sức mình……”
“Trời ạ, ta thấy ánh mắt huấn luyện viên nhìn chằm chằm nàng có chỗ không đúng, thật vì nàng lau mồ hôi.”
Khi Vân Thanh Diệu đi vào vòng chiến, khóe môi Trương Giáo quan rốt cuộc có một tia ý cười không rõ dật ra tới.
Mười phút này, Trương Giáo quan không có khả năng sẽ để nàng tùy ý trốn tránh, trước hết cần phải chiếm tiên cơ!
Trong nháy mắt khi Trương Giáo quan xuất hiện tia cười, Vân Thanh Diệu ra chân.
“Phụt……” Không biết ai cười lên tiếng.
“Không phải chứ, ta thấy nàng vẫn là thôi đi, tốc độ ra chân chậm rì rì.”
“Chính diện đối địch? Học sinh này quá không biết lượng sức”.
“Kỳ thật ta cảm thấy, nàng hẳn nên trốn, huấn luyện viên mang theo năm lần trọng lực, nói không chừng có thể căng một thời gian……”
Tốc độ chân của Vân Thanh Diệu ở trong mắt Trương Giáo quan, chẳng khác gì động tác tua chậm.
Hắn nâng đùi phải lên, làm một động tác giống Vân Thanh Diệu như đúc, hắn muốn cứng đối cứng.
Đồng tử Vân Thanh Diệu nháy mắt liền đen, cứng đối cứng? Đây không phải là ức hiếp người sao?
Nhưng đã không còn kịp, tốc độ của Trương Giáo quan quá nhanh, một anh khỏe chấp mười anh khôn.
Hai chân giao tiếp, Vân Thanh Diệu không kịp trốn tránh, cẳng chân truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
“Chỉ có ít sức lực như vậy sao?” Trương Giáo quan khinh thường nhướng mày.
Tình thế địch ta đã sáng tỏ, quân địch quá mạnh.
Trương Giáo quan kỳ thật cũng có chút ngoài ý muốn, một chân kia của hắn tuy chỉ dùng ba phần lực.
Nhưng khi hai chân tương tiếp mới phát hiện, đối phương đứng rất vững, phản ứng cũng nhanh, vừa chịu một công kích, chớp mắt đã có thể lấy lại cân bằng.
Trương Giáo quan vươn cánh tay, đáp lên đầu vai Vân Thanh Diệu, tay kéo, tay nhấn, định thực hiện một cú quăng đối thủ qua vai.
Bả vai Vân Thanh Diệu hơi sụp xuống, nghiêng người, trong chớp nhoáng, đã di chuyển tới phía sau lưng Trương Giáo quan.
Trương Giáo quan hơi mất cân bằng, Vân Thanh Diệu đã túm chặt cánh tay hắn, đồng thời đánh sâu vào bụng hắn.
Đây là chiêu trước đó Trương Giáo quan đã sử dụng.
Nàng thế nhưng đã học được!
Nhanh như vậy đã có thể suy một ra ba sao? Năng lực thông hiểu thực cường hãn.
Mọi người vây xem chỉ cảm thấy giá trị quan của chính mình bị đảo lộn, sao có thể?
Hai người đã ngươi tới, ta đi chiến hơn mười mấy hiệp?
Lấy tiêu chuẩn kia của huấn luyện viên?
Lấy thể chất kia của Vân Thanh Diệu?
Đây không phải là chuyện thần thoại sao?
“Trốn trốn trốn…… Cứ như vậy…liền tránh thoát được?”
Khi đám học sinh ở dưới vẫn không thể tin nổi, bước chân di chuyển của Vân Thanh Diệu thiếu chút nữa đã gây vướng ngã cho chính mình.
Đúng lúc Trương Giáo quan đánh sâu vào với tốc độ cực nhanh, Vân Thanh Diệu nghiêng ngả, lảo đảo lại trùng hợp tránh né được.
Mỗi một lần, đều ở tình huống cực kỳ khó khăn, lại bị nàng lánh qua được.
Ngay cả các huấn luyện viên ở lớp khác, cũng đều bị bên này hấp dẫn, sôi nổi vây quanh lại đây.
“Anh Trương, không được nha, đối thủ èo ợt như nước vậy mà cũng không đánh trúng!”
Trương Giáo quan đã sớm không thèm để ý đến ồn ào chung quanh, trong mắt hắn chỉ có nữ sinh này.
Đây là cái bước chân gì? Đây là cái nhãn lực gì?
Hắn rõ ràng đã làm ra vô số động tác giả, nhưng đều không có tác dụng!
Mười phút sau, thể lực Vân Thanh Diệu chống đỡ hết nổi…… Trương Giáo quan đành vẻ mặt tiếc nuối ngừng lại.
Ngày hôm nay, bọn học sinh được nhận thức một câu: “Gà con yếu đuối cũng có mùa xuân!”
Còn nếu để Vân Thanh Diệu tới tổng kết trận chiến này, nàng sẽ nói: đây là ‘dùng việc công báo thù riêng’, đơn phương ngược đánh!