[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 107

Trải qua một buổi sáng huấn luyện, học sinh đều thu hoạch không ít.

Tuy nói phương pháp tập luyện có chút tàn nhẫn, nhưng hiệu quả cực kỳ tốt.

Điểm này đặc biệt thể hiện ở Hoắc Xuyên và những người khác.

Một buổi sáng huấn luyện, tuy rằng khiến cho bọn họ ăn đủ đau khổ, bị ngã trên mặt cát, mặt mũi bầm dập, trên người, trên mặt tất cả đều là hạt cát, nhưng cũng thật sự học được không ít kỹ xảo. Ít nhất, ở thời điểm sau này, bọn họ sẽ không dễ dàng bị binh lính đánh gục nữa.

Hoắc Xuyên thậm chí cảm thấy, nếu luyện tập thêm vài lần, hắn sẽ có thừa năng lực phản kích.

Lưu Dược cũng xác thật là một nhân tài, mặc dù hắn ở phương diện cân nặng bẩm sinh không đủ, nhưng hắn sẽ phân tích góc độ xuất kích của đối phương, phán đoán điểm trọng tâm tốt nhất, lựa chọn phương án tối ưu để tránh né, cuối cùng, bằng vào đầu óc minh mẫn của hắn, vẽ ra một bộ sách lược chiến đấu thích hợp nhất với chính mình. Cũng coi như là cực có ngộ tính.

Vân Thanh Diệu xoa xoa bàn tay bị nhức mỏi, chậm rãi đi về khu nghỉ ngơi.

Hôm nay gió có chút lớn, cành lá sào xạc, trong rừng truyền đến tiếng hò hét của các đội ngũ khác.

Vân Thanh Diệu siết chặt gân cốt, ném ba lô ở trên vai phải, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Không nghĩ tới phía cuối đường nhỏ lại có thể có người đang chờ nàng.

Một nam sinh có chút thẹn thùng, vuốt trán hỏi: “Vừa nãy sao ngươi làm được như vậy?”

Vân Thanh Diệu nhướng mày: “Vừa nãy? Ngươi nói ứng chiến ư?”

“Đúng vậy!”, nam sinh đầy mặt chờ mong.

Vân Thanh Diệu cười nói: “Ngươi không nhìn thấy được sao? Trốn nha.”

“Ha ha, nhưng sao ngươi biết trốn chỗ nào thì tốt?”

Nam sinh kia làm mặt quỷ, “có phải ngươi có biện pháp gì không?”

Vân Thanh Diệu xoay chuyển tròng mắt, “Ngươi muốn tăng sức chiến đấu lên sao?”

“Đương nhiên, nằm mơ đều muốn!”, nam sinh kia xoa xoa đôi tay, có chút chờ mong, “Ngươi định nói cho ta biết sao?”

Vân Thanh Diệu chỉ chỉ hai mắt của mình, “Đây là trời sinh, có nói cho ngươi, người cũng không học được.”

Nam sinh có chút nhụt chí, bả vai suy sụp xuống.

Vân Thanh Diệu hướng hắn ngoắc ngón tay, nói tiếp:

“Nhưng ta có một chiêu khác”.

Nam sinh nhìn lên, có chút thần bí, “Cái gì?”

“Cổ võ, 800 tinh tệ, ngươi có muốn học không?”, Vân Thanh Diệu vỗ bờ vai của hắn, “Có thể ghi nợ trước.”

Nam sinh nhìn nàng từ trên xuống dưới, nửa tin nửa ngờ, “Bao dạy, bao hiểu sao?”

“Ta phụ trách dạy, nhưng có học được hay không, phải xem ngộ tính của ngươi, ngươi muốn thử một chút không?” Vân Thanh Diệu xoay xoay cổ tay.

“Thử như thế nào?”

Vân Thanh Diệu kéo cánh tay của hắn, hai ngón tay khép lại, dọc theo cánh tay hắn nhanh chóng lui về phía xương bả vai điểm xuống hai vị trí.

“A!”

Nam sinh không nhịn được kêu to lên một tiếng, cánh tay rũ xuống, mồ hôi lạnh toát ra.

Vị trí vừa mới bị điểm trúng, truyền đến một trận tê mỏi kịch liệt, giống như bị điện giật, toàn bộ cánh tay không nhấc lên nổi.

Hắn chưa từng bao giờ có qua loại cảm giác này, tứ chi đều không còn là của chính mình, thậm chí làm hắn có chút sợ hãi.

Nhưng rất nhanh, liền trở lại như cũ.

Sắc mặt nam sinh có chút kinh ngạc, tựa hồ còn có chút không phản ứng kịp, hắn vuốt vị trí xương bả vai của chính mình, “Liền…… Cứ như vậy?”

Vân Thanh Diệu: “Ừ …”

Huyệt Vai Bộ Thiên Tông, ấn vào có thể làm cho toàn cánh tay vô lực, tay không thể nắm được vật, nhưng cũng không có nguy hiểm gì.

Nàng có thể vẽ ra nguyên bộ bản đồ huyệt vị của thân thể, đưa cho nam sinh này, nhưng hắn có thể vận dụng linh hoạt hay không, cũng không phải nàng có thể quản được.

Nam sinh nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, hỏi thêm mấy vấn đề, cuối cùng cảm thấy, hắn khả năng không học được cái này, lắc đầu rời đi.

Một trận thành danh.

Chính xác là một trận thành danh.

Vân Thanh Diệu đột phá áp chế về cấp bậc thể chất. Việc này không chỉ bên trong hơn một trăm người ở đây, thậm chí trong toàn bộ căn cứ đều xem như là một kỳ tích.

Nhà ăn đã mở, Vân Thanh Diệu thu dọn một chút liền đi ăn cơm.

Bởi vì buổi sáng nghỉ huấn luyện, lúc này đại bộ phận học sinh còn chưa có lại đây.

Vân Thanh Diệu một tay cầm tờ giấy quạt gió, một tay kẹp đồ ăn của chính mình.

Bên cạnh đi tới tới lui lui vài ba người, đều cố ý đi qua vị trí của nàng, nơi xa cũng có không ít tầm mắt tò mò chiếu đến.

Vân Thanh Diệu cúi đầu cười, mấy người tham gia quân ngũ thật đúng là rất đáng yêu.

Một lúc sau, một đám người dính đầy cát vàng, mặt xám mày tro tiến vào, nhà ăn lập tức ầm ĩ lên.

Các học sinh nhìn thấy trên người Vân Thanh Diệu sạch sẽ, ánh mắt đều có chút khác thường.

Đám người Lưu Dược bưng mâm lại đây, “ngồi được không?”

Vân Thanh Diệu làm cái thủ thế “mời ”.

“Sao ngươi làm được như vậy?” Lưu Dược hỏi ra vấn đề giống như mọi người.

Vân Thanh Diệu nghiêm túc ngồi thẳng, buông đũa xuống, chậm rãi nói, “Ta biết tính, ngươi muốn hỏi sao?”

Nàng vừa dứt lời, Hoắc Xuyên và Lưu Dược nháy mắt bưng mâm lên, đổi sang vị trí bên cạnh.

Lâm Phàm Thành ngồi ở phía đối diện không hiểu ra sao, nghi hoặc nhìn bọn họ, “Các ngươi làm sao vậy?”

“Đừng hỏi, quá đắt!”

Hoắc Xuyên giơ tay trái lên, che đi khuôn mặt của chính mình, hỏi một lần 800 tinh tệ, thằng nhãi này là nghèo đến điên rồi.

Về sau chỉ cần nghe được ba chữ “Ta biết tính” này, hắn cảm thấy liền đủ để kết thúc cuộc đối thoại vui vẻ.

Vân Thanh Diệu:……

Sau khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, buổi chiều lại là các hạng mục huấn luyện.

Vân Thanh Diệu vuốt tấm trọng lực nặng gấp ba lần trên người, nghiêng đầu nhìn về phía Trương Giáo quan, “Huấn luyện viên, không phải giai đoạn huấn luyện thể năng đã kết thúc rồi sao?”

“Đúng vậy, đã kết thúc, biết cái gì gọi là giai đoạn không? Đi nhảy ếch một vòng!” Trương Giáo quan hướng về phía lỗ tai của nàng hét lên.

Vân Thanh Diệu làm bộ muốn nhảy về phía trước, vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn Trương Qua ở phía sau, nói: “Ta có một câu, không biết có nên nói hay không”.

“Nuốt trở về đi!” Mặt Trương Giáo quan lãnh khốc.

……MMP!

Huấn luyện cơ bản hỗn loạn với thời gian huấn luyện thể năng, Vân Thanh Diệu nằm liệt giữa đường!

Thể lực là điểm yếu! Vân Thanh Diệu lại một lần nữa hoàn thành hoàn mỹ nhiệm vụ làm một tấm đế lót cho toàn căn cứ.

Nàng đau khổ nhìn điểm số của chính mình.

“Ngươi như vậy là không được,”, Lưu Dược nằm ở trên sân huấn luyện, đôi chân run rẩy, cùng nàng nói chuyện.

Vân Thanh Diệu dựng lỗ tai lên, “Có ý gì?”

“Nghe nói điểm quân huấn của chúng ta sẽ được phóng đại một trăm lần để nhập vào hệ thống giáo vụ. Sau này khai giảng, muốn tham gia đại chiến trường của trường học, thì sẽ phải rút thăm. Dựa vào số điểm của ngươi, sợ là không được rút nha.”, Lưu Dược nói.

“Đâu chỉ không rút được! Một môn học nhiều nhất là ba tích phân, nàng hiện tại âm 50, phóng đại một trăm lần là âm 5000, phải cần rất nhiều môn học mới có thể cứu trở về. Chỉ sợ cả quá trình học đại học, nàng cũng không đoạt được một lần tham gia đại chiến trường”.

Hoắc Xuyên cũng vui sướng khi người gặp họa, hắn tuy rằng giai đoạn trước bị trừ một trăm điểm, nhưng đã bù lại được hơn hai mươi điểm, mặt sau biểu hiện tốt, cũng không có vấn đề gì lớn.

Kỳ thật quân huấn đối với bọn họ mà nói cũng không quá khó, nếu không có Vân Thanh Diệu nhiều lần lót đế, gần như tất cả đều là điểm tích cực.

“Không đoạt được sẽ thế nào?” Vân Thanh Diệu tò mò hỏi, nàng thật sự không có nghiên cứu qua cái này.

“Đại chiến trường cũng là cơ hội dễ dàng đạt được điểm nhất, nếu ngay cả cơ hội này cũng không đoạt được, thì chính là một vòng tuần hoàn ác tính, chênh lệch điểm giữa ngươi và người khác, sẽ càng lúc càng lớn.”

“Vậy nếu…… Ta vẫn luôn không đoạt được thì sẽ thế nào?”

“Ngươi chỉ sợ sẽ không được nhận bằng…… không có bằng sẽ không thể gia nhập vào quân bộ, không nhập được vào quân bộ liền…… Ngươi hiểu đi.”

“Khoa trương như vậy sao?” Vân Thanh Diệu có chút ngạc nhiên.

“Ngươi nghĩ sao? Học sinh Đặc Chiêu của hệ đơn binh tác chiến, mỗi năm đều sẽ có đào thải, nhập học chỉ là bắt đầu”.

“Đào thải là cái gì?” Vân Thanh Diệu hỏi.

“Chính là……Trước hết cho ngươi nhập học, nhét vào đào tạo chuyên nghiệp, nếu ngươi không thích ứng được, liền……”

Đôi tay Lưu Dược để lên đầu, “Như vậy, cơ hội cho ngươi tiến vào quân bộ liền sẽ càng nhỏ.”

Hoắc Xuyên thở dài, nói lời thấm thía, “Nếu không phải không học được lý thuyết, đánh chết ta cũng không tới cái chuyên ngành này để tự ngược nha”.

“Kia…… Ta còn có thể cứu vớt được không? Còn nhiều vòng nữa, các ngươi cảm thấy ta còn có cơ hội xoay người không?”

Vân Thanh Diệu có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới điểm lại quan trọng như vậy. Trên lưng đeo hy vọng quật khởi Lam Tinh, trường quân đội là nơi nàng bắt đầu, tuyệt không thể té ngã ở chỗ này.

“Trừ phi, ngươi có thể ở trong diễn tập thể hiện được sự ưu việt, đạt được thêm tích phân.” Lưu Dược thở dài, cũng thay nàng phiền muộn.

Bình Luận (0)
Comment