“Diễn tập? Diễn tập cái gì?”
Vừa nghe vẫn còn cơ hội, Vân Thanh Diệu lập tức trợn tròn mắt.
“Mỗi lần tập huấn xong đều sẽ có diễn tập, hình thức thường thấy nhất là trận doanh chiến giữa hai đội Xanh Đỏ. Tuy nhiên, đó là một trận đấu của chỉ huy, tác dụng mà đơn binh có thể phát huy thật sự rất có hạn.”
“Đúng vậy, nhưng cũng coi như là có cơ hội. Dựa theo số lượng quân địch bị bắn chết, cùng với cống hiến của cá nhân đối với toàn cục, sẽ được thêm tích phân.”
“Chỉ huy từ chỗ nào tới? Trận doanh Xanh Đỏ có những ai?” Vân Thanh Diệu hỏi.
“Bao gồm toàn bộ sinh viên năm nhất chúng ta, cùng tụ tập lại bên nhau. Chỉ huy được huấn luyện viên đề cử từ trước, nhưng mà đại khái hẳn sẽ là người xuất thân từ khoa chỉ huy.” Lưu Dược nói.
Vân Thanh Diệu hiểu rõ, chuyên ngành thiết kế cơ giáp và chỉ huy quân sự là hai chuyên ngành được trường học coi trọng nhất.
Học sinh của các chuyên ngành khác của trường quân đội Rechester có thể có xuất thân bình thường, nhưng khoa chỉ huy quân sự tuyệt đại đa số đều là những người có bối cảnh.
Việc này kỳ thật rất dễ lý giải, học sinh sau khi tốt nghiệp đều giống nhau, phải từ dưới cơ sở làm lên, nếu không phải người có người bản lĩnh hơn người, thì đến vị trí thủ lĩnh của tiểu đội cũng không làm được.
Cho nên chuyên ngành chỉ huy này, đối với người thường mà nói chỉ có cơ hội làm râu ria, không bằng đánh từ cơ sở đánh lên, dùng quân công nói chuyện, con đường này ngược lại dễ đi hơn.
Huống hồ, hệ chỉ huy của Rechester cũng tuyệt đối không dễ vào. Ngoại trừ vượt qua khảo hạch thể năng cùng lý luận, còn phải thông qua phỏng vấn.
Giám khảo phỏng vấn có sáu người, bọn họ không chỉ là lãnh đạo của trường học, còn có khả năng là lãnh đạo của mấy đại quân đoàn.
Câu hỏi khảo hạch là phân tích sách lược thực chiến. Biểu hiện của thí sinh cần phải làm cho bốn vị giám khảo trở lên vừa lòng mới có thể thông qua.
Cho nên, từ lý thuyết mà nói, bối cảnh của Vân Thanh Diệu liền chú định nàng vĩnh viễn không có khả năng thông qua khảo hạch hệ chỉ huy.
Nhưng, từ một mặt khác cũng thuyết minh, học sinh hệ chỉ huy của trường bọn họ, đa số cũng có chút tài năng.
“Kỳ thật cũng không thể nói tuyệt đối như vậy.”, Lâm Phàm Thành nghiêm trang phân tích.
“Ta cảm thấy, Mễ Lị Á cũng có khả năng sẽ trở thành tổng chỉ huy số 1 của lần này.”.
Hắn vừa thốt ra lời này xong, Hoắc Xuyên cùng Vân Thanh Diệu song song liếc nhau, run lập cập.
“Không thể đi?”
“Vạn sự đều có khả năng, điểm của nàng không thấp”, Lưu Dược ngồi dậy, nghiêm túc nói.
“Nếu nàng ta làm chỉ huy, mà hai người các ngươi lại đúng lúc được phân vào trận doanh của nàng ta, ta nghĩ, nàng ta sẽ không chút do dự đưa hai ngươi đi tìm chết. Đến lúc đó điểm của Vân Thanh Diệu…..”
Vân Thanh Diệu tựa hồ cảm thụ được một cỗ ác ý vô danh, nàng không thích cảm giác không cách nào thống lĩnh toàn cục này.
Nàng không muốn đem hy vọng của chính mình, ký thác ở trên người một chỉ huy không quen biết, lại còn phải cầu nguyện người chỉ huy này không phải là Mễ Lị Á.
“Nhưng mà, ngươi cũng có thể tự đi tiến cử tổng chỉ huy”, Lưu Dược kiến nghị nói.
“Nga?” Cái chủ ý này làm cho mắt của Vân Thanh Diệu sáng rực lên.
“Ai cũng đều có thể chứ? Biện pháp tự tiến cử như thế nào?”
Vân Thanh Diệu từ trên mặt đất nhảy dựng lên, tinh thần cả người đều phấn chấn.
“Tìm Trương Giáo quan báo danh là được.”, Lưu Dược nói.
“Dễ dàng như vậy ư?”
Nàng cảm thấy có chút khó có thể tin được, nếu dễ dàng như vậy, mọi người không phải đều tự đi tiến cử hết sao.
Từ câu nói đầu tiên của Lưu Dược, Hoắc Xuyên đã bị sặc nước miếng, cố gắng kiềm chế ho khan liên tục.
Hắn một bên vuốt ngực, một bên chỉ vào Lưu Dược, ngăn cản Vân Thanh Diệu, “Không… Khụ… Không thể đi!”
“Vì sao không thể đi?” Vân Thanh Diệu hỏi.
Lưu Phàm Thành cũng thở dài một hơi, theo lời Hoắc Xuyên nói tiếp, “Tổng chỉ huy chỉ có hai người, ngươi biết đúng không?”
Vân Thanh Diệu gật đầu.
“Như vậy, nếu mọi người đều tự đi tiến cử, trường học sẽ tuyển như thế nào? Chỗ nào nhiều sức người, sức của như vậy chứ?”
“Cho nên sao?” Vân Thanh Diệu hỏi.
“Cho nên, phàm là người tự tiến cử tổng chỉ huy, mặc kệ có thông qua hay không, toàn bộ trước trừ 50 điểm, thông qua sẽ được cộng lại!” Lâm Phàm Thành thở ra một hơi.
“Là nhiều hay ít?!” Vân Thanh Diệu cảm thấy mắt đầy sao xẹt.
Lưu Dược đứng lên, đè lại bả vai của nàng, “Kỳ thật, việc này đối với người thường như chúng ta mà nói là khó bỏ được. Rốt cuộc, trong một đợt quân huấn, có thể đạt được 30 điểm đã coi như là nhiều rồi. Nếu bị trừ 50 điểm, thì chính là âm. Nếu không được chọn thì mất nhiều hơn được.”
“Đúng vậy!” Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm Lưu Dược, ánh mắt sáng quắc, rất có tư thế gà mẹ bảo vệ con:
“Đã biết như vậy ngươi còn muốn gạt nàng sao? Vì 800 tinh tệ kia sao?”
“Ta chỗ nào là muốn gạt nàng?”
Lưu Dược chậm rãi phân tích, “Đối với chúng ta mà nói, trừ 50 điểm rất là khó tiếp thu, nhưng nàng vốn dĩ đã âm 30, lại âm thêm 50, thì có làm sao?!”
Vân Thanh Diệu:……Fuck ! Học tra không có tôn nghiêm sao? 50 bước cùng 100 bước có thể con mẹ nó giống nhau sao?!
“Nghe cũng hợp lý!”, Hoắc Xuyên vỗ vào đầu một cái, quay đầu nhìn Vân Thanh Diệu, “Ngươi nói đi?”
Chính hắn không đủ trình độ, nhưng nơi này có người tự xưng là biết bói toán, tính mấy cái gọi là “Cát vị”, hướng chỗ đó trốn, dựa vào phục kích là có thể kiếm được một đợt đầu người.
Thay vì gắn hy vọng thắng lợi lên một người không quen biết, không bằng tin tưởng tên lừa đảo bên cạnh này.
“Việc này không nên chậm trễ, đi luôn đi.”, Lâm Phàm Thành quyết đoán nói.
“Đến lúc đó ta có thể làm phó chỉ huy cho ngươi.” Lưu Dược cũng nói.
Vân Thanh Diệu:……
Trương Qua cũng nghĩ sẽ có người tự tiến cử tổng chỉ huy, nhưng hắn không tưởng tượng được rằng, người thứ nhất tìm tới sẽ là Vân Thanh Diệu.
“Muốn làm tổng chỉ huy? Ngươi biết điểm của ngươi sao?”
Trương Qua ngồi trên ghết, búng búng ký lục trước mặt, thần sắc không rõ.
“Huấn luyện viên, chỉ huy dựa vào đầu óc, không phải dựa vào thể lực!”
Vân Thanh Diệu kéo ghế dựa ra, không khách khí ngồi ở phía đối diện Trương Qua
Đứng nói chuyện, tổng cảm giác như là đang báo cáo công tác, vẫn là như vậy thoải mái hơn.
Thần sắc của Trương Qua có chút rung động
Hắn nhớ tới lúc mình vừa mới nhập ngũ, thời điểm nhìn thấy thượng quan, là cái biểu tình gì?
Hình như là co quắp? Sùng bái? Muốn nhanh chóng được khẳng định?
Mặc dù hắn không phải là thượng quan của Vân Thanh Diệu, nhưng nữ sinh này bộ dáng luôn thong dong như vậy, cũng không phải người bình thường có thể làm ra được. Huống chi, bọn họ còn có xích mích?
“Ngươi có biết tự tiến cử tổng chỉ huy, sẽ phải trả giá đắt không?” Trương Giáo quan hỏi.
“Còn không phải là điểm sao?”, Vân Thanh Diệu gật đầu.
Trương Qua cảm thấy đau trứng, ‘Điểm?’
Lại còn nói là: ‘Còn không phải là’?
Ngươi không biết điểm của ngươi là bao nhiêu sao?
“Huấn luyện viên, ta cho rằng, ngươi hẳn nên tín nhiệm thủ hạ của ngươi! Ngươi không tin vào thực lực của người mà chính bản thân mình bồi dưỡng ra sao?” Vân Thanh Diệu nói thập phần tự tin.
Trương Giáo quan hoàn toàn không rõ, tự tin của nàng đến từ nơi nào? Từ cách chiến đấu kia của nàng ư?
Nàng cho rằng chỉ bằng một hồi cách chiến đấu kia, là có thể khởi động một trận diễn tập ư? Nàng đã học qua chỉ huy chưa?
“Nếu ngươi khăng khăng muốn báo danh, ta không ngăn cản ngươi. Nhưng làm huấn luyện viên của ngươi, ta muốn nhắc nhở ngươi, tốt nhất có thể cân nhắc lợi hại, không cần xúc động. Ngươi tuy rằng đang thiếu điểm, nhưng không phải không có cơ hội bổ sung trở về, bất chấp tất cả không phải tác phong của quân nhân.”
Trương Giáo quan nói lời thấm thía, lần đầu nói nhiều với nàng như vậy.
Nào ngờ Vân Thanh Diệu cứng đầu lợi hại, “Đã hiểu, cảm ơn huấn luyện viên giúp cân nhắc lợi hại, nhưng ta có thể thắng diễn tập, làm ơn báo danh giúp ta!”
Trương Giáo quan có chút đau tim, nữ sinh này không cứu được nữa.
Hắn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đi ra ngoài.
“Kia! Huấn luyện viên, ngươi là đáp ứng rồi đúng không?” Vân Thanh Diệu hỏi.
“Chờ đi, ba ngày sau sẽ khảo hạch chung!” Trương Giáo quan nói.
“Vậy nể tình ta là học sinh do chính ngài bồi dưỡng, có thể lộ ra một vài nội dung liên quan đến khảo hạch được không?” Vân Thanh Diệu mặt dầy hỏi.
“Khảo hạch về các trường hợp thực chiến, trở về nghiên cứu chiến dịch của mấy năm qua đi!”
Trương Qua ném xuống một câu, liền không tiếp tục nói nữa. Người học sinh này, cùng nàng nói chuyện quả thực muốn giảm thọ.