[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 109

Tin tức Vân Thanh Diệu tự tiến cử tổng chỉ huy, rất nhanh liền được truyền ra ngoài, đám học sinh đối với điều này cảm giác thật là phức tạp.

Có người khâm phục dũng khí của nàng, cũng có người tiếc cho số điểm của nàng.

Nhưng tuyệt đại đa số mọi người, đối với chuyện nàng có thể lên làm tổng chỉ huy, cầm chắc thái độ. Đặc biệt là sau khi biết được Mễ Lị Á cũng báo danh, liền không có mấy ai cho rằng nàng có thể thành công.

Lúc này, trong các học sinh ẩn ẩn hình thành ba đại trận doanh.

Trận doanh của Vân Thanh Diệu, ước chừng có khoảng hai mươi người ủng hộ, đại bộ phận vẫn là do dám người Lưu Dược cùng Hoắc Xuyên uy hiếp và dụ dỗ bằng lợi ích, à không, là bằng vào mị lực nhân cách, lại đây mượn sức.

Trận doanh của Mễ Lị Á, ước chừng tụ lại khoảng hơn 50 học sinh.

Bọn học sinh cũng thực tế, ngoại trừ suy nghĩ lấy điểm, còn mong muốn kết giao cùng Mễ Lị Á, chờ mong gia tộc hoặc thân thích của mình có thể dính vào chút ánh sáng của tập đoàn Rock Mobil. Nếu không, thì thời điểm kỳ nghỉ cũng có thể chém gió khoe khoang một chút, nói bản thân quen biết đại tiểu thư của Rock Mobil.

Một trận doanh cuối cùng, ước chừng chính là phái trung lập, có khoảng 30 người. Những người này hoặc là cậy tài khinh người, hoặc là cũng không muốn đắc tội ai. Không nghĩ tới, bọn họ thật sự suy nghĩ quá đơn giản. Lấy tính cách keo kiệt của Mễ Lị Á, không vào đội của nàng, đó chính là địch nhân.

Vân Thanh Diệu tin tưởng, qua đoạn thời gian này, phái trung lập sẽ ăn đủ đau khổ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người của bên nàng.

Ngay khi có thời gian rảnh rỗi, Lưu Dược liền ở bên tai của Vân Thanh Diệu, phổ cập những gì hắn biết đến, hoặc nghe nói đến, các loại trận đánh nổi tiếng.

Vân Thanh Diệu ấn ấn chân của mình thở dốc, trận quân huấn này, càng đến giai đoạn sau, cường độ huấn luyện của bọn họ càng lớn.

Đặc biệt là ba ngày này, quả thực là muốn bệnh. Buổi sáng không ngừng chạy, bật cao, nhảy, buổi chiều bắt đầu không được bao lâu, Vân Thanh Diệu liền bắt đầu tụt lại phía sau một đoạn xa.

Lúc này, trời đột nhiên có mưa, mưa to như trút nước, khiến 400 mét vượt chướng ngại vật kia không bị trượt chân ngã đã là không tồi rồi, chẳng may không cẩn thận rớt xuống hố, nước phải ngang đến nửa người.

Vân Thanh Diệu đã chạy đi chạy lại vô số lần.

Nàng cảm giác, nàng là người hoạt động nhiều nhất, do đó ở đây không có ai ‘gắn bó’, ‘có tình cảm chân thành’ với căn cứ hơn nàng.

Lâm Phàm Thành giơ trí não xem thời gian, “Vân Thanh Diệu, ngươi có làm sao không? Buổi chiều chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

Vân Thanh Diệu vẫy vẫy tay, ý bảo hắn tránh ra.

Trương Giáo quan đứng ở bên cạnh nàng, giọng nói như sấm sét, “Chưa ăn cơm sao? Nhảy nhanh lên!”

Dưới loại tình huống này, Vân Thanh Diệu còn phải phân tâm ra hai đường, không ngừng nhớ lại và phân tích các trường hợp mà Lưu Dược đã nói qua cho nàng, thật sự là có chút làm khó người.

Rốt cuộc cũng cố được tới buổi tối, nhảy xong một đoạn nhảy ếch cuối cùng, hai chân của Vân Thanh Diệu đã lung lay.

Lưu Dược vẫn còn chưa có buông tha nàng, thần sắc hắn phấn khởi, nhảy đến trước mặt Vân Thanh Diệu, “Ê cu, khảo hạch ngày mai, ngươi có nắm chắc không?”

“Cái gì?” Vân Thanh Diệu lắc lắc đầu, cảm thấy mệt mỏi, lúc này chỉ nghĩ ngã xuống đất ngủ luôn.

“Ta nói cho ngươi biết, ta mới thăm dò được tình hình mới nhất của địch, muốn nghe hay không?” Lưu Dược nói.

“Chuẩn tấu!” Vân Thanh Diệu ngồi trên ghế lắc lư, chờ Lưu Dược nói chuyện.

Hoắc Xuyên và Lâm Phàm Thành tự nhiên cũng tiến lại đây, “Dịch ra cho ngồi cái!”

Hoắc Xuyên không chút khách khí, đem chân của Vân Thanh Diệu kéo xuống dưới đất, chính mình đặt mông ngồi xuống ghế.

“Thế nào? Lần này tình huống khảo hạch như thế nào?”

Vẫn là Lâm Phàm Thành tương đối đáng tin cậy, rốt cuộc hỏi ra vấn đề mấu chốt.

Lưu Dược thanh thanh giọng nói, “Ta nghe ngóng được, lần này, tổng cộng số người mà huấn luyện viên đề cử cộng với tự tiến cử chỉ huy là hơn hai mươi. Bên này của chúng ta là Vân Thanh Diệu cùng Mễ Lị Á, bên trong các sân huấn luyện khác, có thực lực cạnh tranh nhất chỉ có hai người.”

“Ai?” Hoắc Xuyên chớp chớp mắt, muốn nghe xem là các vị ‘anh hùng’ nào.

“Có một người mà các ngươi nhận thức từ lúc tham gia league, chính là Phương Hồng Thần hệ chỉ huy.”

“Là hắn ư? Vậy có hơi chút khó khăn, coi như từ bỏ một cái danh ngạch!” Lâm Phàm Thành dẫn đầu kinh hô.

“Đó là ai?” Vân Thanh Diệu hỏi.

“Hắn là cháu ngoại của thượng tướng Nhiếp Duẫn Ninh. Nhiếp gia luôn luôn quan hệ mật thiết với quân 72, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai hắn khẳng định sẽ tiến vào quân đoàn 72 để phát triển. Hơn nữa, năng lực của chính hắn cũng rất xuất chúng. Nghe nói, trước khi đi tập huấn quân sự, hắn đã được tham quan nhiều bài tập luyện của quân đoàn.”

“Nga, là một đối thủ đáng gờm!”, Vân Thanh Diệu chớp đôi mắt, nỗ lực khắc chế buồn ngủ.

“Còn có ai nữa?”

“Còn có một người nữa tên Trương Vân Bằng!” Lưu Dược nói.

“Ai cơ? Sao có thể?!” Hoắc Xuyên vỗ đùi.

Trương Vân Bằng không phải là cái tên mà lúc ấy hắn bỏ ra một vạn tinh tệ để thuê, giúp chính mình thông qua league sao?

Là hắn ư? Ciá trị vũ lực có thể, nhưng làm chỉ huy? Chắc chắn là không thể!

Lưu Dược hiển nhiên cũng biết rõ ràng chi tiết của hắn, hắn lườm Hoắc Xuyên một cái, nói, “Không phải là Trương Vân Bằng mà ngươi biết kia, mà là một “Bằng” khác không có chim!”

“Phụt!”

Không biết ai phì cười, theo sát, bốn người đều cười đáng khinh thành một đoàn.

“OK đi, không có chim, thực lực của hắn thế nào?” Vân Thanh Diệu hoãn hoãn hỏi.

“Cụ thể không rõ lắm, nhưng lúc ấy, thành tích nhập học vào hệ chỉ huy chỉ kém Hồng Thần có năm điểm. Nghe nói năm điểm này, là do lúc phỏng vấn.”.

“Ừ”, Vân Thanh Diệu vuốt cằm, “Xác thật có thực lực!”

“Người thứ ba chính là Mễ Lị Á!” Lưu Dược nói, “Không cần coi khinh nàng, thực lực của nàng thật sự đủ để đi hệ chỉ huy, tới đơn binh Đặc Tuyển bên này, nghe nói là do nàng từ chối đi theo con đường do gia tộc sắp xếp sẵn….”

“Nha…… Còn rất có tính cách”, Vân Thanh Diệu thật đúng là không nghĩ tới, vị đại tiểu thư kia còn có chỗ đáng khen.

……

Thời gian trôi qua thật nhanh, diễn tập cháy xém lông mày và lông mi, khảo hạch chọn chỉ huy cuối cùng cũng bắt đầu.

Vân Thanh Diệu đi theo binh lính dẫn đường, tiến vào một gian nhà ở trống trải. Vách tường bốn phía sáng lên, năm cái bóng của giám khảo lóe một cái, xuất hiện ở trước mắt, ngoại trừ Liên Nghệ, những người khác nàng đều không hề quen biết.

Vân Thanh Diệu chớp chớp mắt, “Hình chiếu thực tế ảo ư?”

“Ngồi đi!” Liên Nghệ ngữ điệu ngắn gọn.

Mặt bàn trước mặt tự động hiện ra hình chiếu đại chiến trường, tựa hồ là chiến trường thực tế, nhìn trang phục của binh lính, thời gian đã tương đối lâu.

Không phải góc nhìn của thượng đế, tin tức mà nàng có thể nhìn thấy, hẳn chỉ là tin tức mà quan chỉ huy của bên ta có thể nắm giữ.

Một vị giám khảo tóc hoa râm dùng ngữ khí trầm thấp giới thiệu bối cảnh một chút: “Nguyên soái Dilsha là chiến lược gia trứ danh Liên Bang, đã làm ra nhiều cống hiến lớn cho bản đồ của Liên Bang. Nhưng vô cùng bất hạnh, ông đã qua đời vào năm trước.”

“Ông cả đời rộng lớn, mạnh mẽ. Trước mặt các ngươi, chính là một trận chiến dịch mà ông đã từng chỉ huy qua, phát sinh ở trên tinh cầu Zelatu, lúc ấy viên tinh cầu kia có rất nhiều quốc gia Y Lan, Raviv, Warsaw cùng với Novgorod.”

“Tinh cầu Zelatu là một pháo đài có chiến lược ý nghĩa. Khi đó, bởi vì vấn đề quyền sở hữu và tranh đoạt tài nguyên, toàn bộ tinh cầu lâm vào đại chiến.”

“Chiến trường mà các ngươi đang nhìn thấy, là sau khi Liên Bang tham gia, một chiến dịch phát sinh ở khu vực Warsaw, cũng là chiến dịch quyết định kết cục của Selatu.”

“Quá trình chiến dịch lần đó, không có công khai ra bên ngoài. Nhưng nguyên soái Dilsha vẫn luôn vô cùng tiếc nuối, ông cho rằng hẳn là sẽ có biện pháp khác càng tốt hơn để dành được thắng lợi. Cho nên, các ngươi có thời gian chuẩn bị là ba giờ. Chúng ta muốn nghe giải thích của các ngươi đối với chiến dịch này.”

“Chúng ta ba giờ sau gặp lại!”

Sau khi giám khảo đầu bạc nói xong, quang mang chớp động, hình ảnh của mấy đại giám khảo từ trước mắt biến mất.

Bình Luận (0)
Comment