Vân Thanh Diệu đánh giá nơi này của chính mình một chút, Bài đội 15 của bọn họ đều không quen biết nhau, mọi người còn chưa có nhập học, ngoại trừ thiên phú, cũng không có cái gì khác biệt.
Theo sau, mọi người đều mặc quần áo bảo hộ, mang theo vũ khí của từng người, lên núi.
Vân Thanh Diệu chọn chính là súng ngắm, thủ pháp bắn súng của nàng cũng không tệ lắm, nhưng thể lực không đủ. Ngắm bắn từ xa, tựa hồ là biện pháp có thể che giấu khuyết điểm của nàng tốt nhất.
Có thể mang theo thiết bị Trí não, nhưng không có tín hiệu. Các thông tin đều tiến hành ở trong máy truyền tin chuyên dụng.
Lâm Trạch Dương mang theo mười người tới vị trí đã được chỉ định, là chân núi gần biên giới giữa hai bên, cũng là khoảng cách gần phòng tuyến của đối phương nhất.
Mễ Lị Á thật đúng là không sợ đẩy người nhà vào chỗ chết.
“Này, đồ kia…… Ngươi còn không?” Hoắc Xuyên ngồi xổm ở sau một thân cây, hướng Vân Thanh Diệu ra hiệu.
“Cái gì?”
“Cái pháp bảo lần trước đã dùng ấy.”, Hoắc Xuyên nói, “Nó được vẽ trên tờ giấy ấy!”
“A, ngươi nói cái này sao?”, Vân Thanh Diệu móc từ trong túi ra bốn cái bùa ẩn thân xếp thành hình tam giác.
“Đúng đúng, cho ta một cái!”
Đôi mắt của Hoắc Xuyên phát sáng, tuy rằng lần trước Vân Thanh Diệu có nói, là bởi vì nàng tính ra được cát vị, nhưng nàng sẽ không vô duyên vô cớ họa ra cái đồ vật như vậy. Vật phẩm của tên lừa đảo này, dù không tốt thì ở nơi này cũng có thể có chút tác dụng.
“800 tinh tệ!” Vân Thanh Diệu nói.
“Ta cho ngươi, cho ngươi! Đi ra ngoài ta liền đưa cho ngươi!” Hoắc Xuyên vô cùng không kiên nhẫn.
Lưu Dược và Lâm Phàm Thành cũng ở bên cạnh, mắt to mắt nhỏ nhìn theo.
“Hai ngươi muốn không?” Vân Thanh Diệu hỏi, “Ta chỉ chuẩn bị bốn cái.”
“Muốn!”
Tình thế bất lợi như vậy, mua một cái an ủi tâm lý cũng tốt.
“Này, chúng ta nghĩ biện pháp lôi kéo thêm ít người về đội mình đi.”, Lưu Dược nhìn chằm chằm vào mấy bóng người đang che giấu giữa đám cây cối, trầm tư nói.
“Để ta!” Hoắc Xuyên xung phong nhận việc, hắn ngựa quen đường cũ rời đi.
Một lát sau, Hoắc Xuyên trở về, mang theo mười mấy gương mặt mới.
“Em gái này quá ít điểm, mong mọi người cùng chiếu cố giúp đỡ. Đội ngũ của chúng ta gặp nhau đều là duyên phận. Sau khi rời khỏi đây, chọn một cửa hàng trong trung tâm thương mại Toa Mỹ Thịnh, tùy tiện đi dạo, chúng ta kết giao bằng hữu.”, Hoắc Xuyên tài đại khí thô nói.
“Tê……”
Đám người mới tới hít sâu một hơi, bọn họ chỉ định đi tìm một đoàn đội, không nghĩ tới lại gặp được một thổ hào.
Toa Mỹ Thịnh là địa phương nào? Còn dám tùy tiện đi dạo?
Ánh mắt Vân Thanh Diệu nhìn Hoắc Xuyên, cũng tràn đầy u oán, tên thổ hào này dải tiền khắp nơi, thế mà mua cái bùa chú của nàng chỉ có 800 tinh tệ, còn do do dự dự?!
“Không thành vấn đề, đều là đồng học, chúng ta vốn dĩ cũng muốn cùng hợp tác.”, một nam sinh nói, giọng vô cùng hào khí.
“Được, ta nghe các ngươi.”, một nữ sinh khác cũng đi theo nói.
Điền Nhã Phù cầm máy truyền tin, nghiêm túc chờ mệnh lệnh bên trên.
Mễ Lị Á đã bắt đầu phát biểu bài động viên trước khi chiến đấu, lời nói của nàng tràn đầy tình cảm mãnh liệt nồng nàn, rất có tính kích động: “Địa hình là chúng ta chọn trước, chúng ta có ưu thế trước, từ sau sườn đánh mạnh một quyền, đánh cho bọn họ trở tay không kịp…..”
“Nơi địch nhân cho là địa phương an toàn nhất, cũng chính là địa phương mà chúng ta dễ dàng đắc thủ nhất. Chúng ta hãy cùng nhau làm cho vị trí F15 này của địch nhân chảy xuống giọt máu đầu tiên của lần diễn tập này….”
Không lâu sau, trong máy truyền tin truyền đến giọng nói của Mễ Lị Á, nàng muốn chủ động tiến công.
“Doanh đội 10, đẩy mạnh về phía trước, cứ điểm F15, tiến lên bao vây!”
“Doanh đội 9, đẩy mạnh về phía Tây Bắc bên ngoài F15, nếu gặp được đội Xanh liền công kích!”
……
“Doanh đội 1 đến Doanh đội 5 lưu lại phòng thủ, B7, E11……mai phục ở mấy vị trí này!”
Vân Thanh Diệu xoa xoa cằm, khẽ nhíu mày, Mễ Lị Á gấp không chờ nổi muốn cho bọn họ đi chịu chết như vậy sao?
Vân Thanh Diệu từ trong túi móc ra ba đồng xu, xoay chuyển trong tay.
Hoắc Xuyên vừa thấy tư thế này, lập tức ghìm súng đứng ở bên cạnh, “Này, có cần phải bảo vệ cho ngươi không?”
“Không cần!” Vân Thanh Diệu nói, “Không cần tính cũng biết, đây là hướng đi về chỗ chết!”
“Không thể đi sao? Lúc này vừa mới bắt đầu, một cái đầu người còn chưa có lấy được đâu?!” Hoắc Xuyên có chút không dám tin tưởng.
“Nhanh lên, các ngươi cọ tới cọ lui làm gì vậy? Muốn cãi lại quân lệnh có phải không?”
Điền Nhã Phù ở bên cạnh bọn họ hô to gọi nhỏ, “Đuổi kịp phía trước, mau lên.”
Lâm Phàm Thành dịch dịch bước chân, đi theo bên cạnh Vân Thanh Diệu, tuy rằng em gái này thể lực có chút yếu, nhưng không biết vì sao, hắn cứ cảm giác vị trí này tương đối an toàn.
Bọn họ hiện tại ở vị trí giao giới của hai bên, hai bên đều căng chặt cảm xúc, có bất luận gió thổi cỏ lay gì, cũng đều sẽ là kíp nổ chiến sự đầu tiên.
Hai bên Đỏ, Xanh lúc trước đều chưa có giao lưu qua, bố cục và tốc độ cũng không giống nhau, bọn họ tùy tiện đi qua như vậy, đừng nói là sát nhập vào trận doanh quân địch, nói không chừng có khả năng còn trở thành cơ hội cho đối phương thừa cơ phản công.
Đánh mất một tiểu đội chỉ để làm cho bốn người bọn họ bị loại trừ sao? Bố trí của Mễ Lị Á có chút quá hẹp hòi.
Vân Thanh Diệu cảm thấy muốn tự mình giãy giụa một chút, nàng ở trong máy truyền tin lên tiếng:
“Tổng chỉ huy, không có để binh lính trinh sát đi qua điều tra tình huống trước sao? Nếu đối phương thiết kế mai phục, chúng ta sẽ dễ dàng bị tiêu diệt ….”
Mễ Lị Á không quan tâm nàng, quay đầu hướng binh lính kỹ thuật hỏi, “Vừa rồi không thiết kế quyền hạn của kênh sao? Sao tiểu binh có thể phát ngôn?!”
Vân Thanh Diệu không biết đang nói chuyện với ai sao? Muốn khiêu khích uy nghiêm của nàng?
“Trong rương vật tư của chúng ta không có rô bốt trinh sát, đã thăm dò tình huống địch, yêu cầu làm theo quân lệnh!” Mễ Lị Á nói ở trong máy truyền tin.
Vân Thanh Diệu vì mạng nhỏ của chính mình, thật kiên nhẫn tiếp tục kêu gọi, “Như vậy, tổng chỉ huy tôn kính, nể tình chúng tôi chuẩn bị đi đấu tranh anh dũng, có thể cho chúng tôi nhiều vật tư hơn hay không?”
“Vân Thanh Diệu, không có âm thanh….” Lâm Phàm Thành lại đây, dùng họng súng chọc chọc nàng.
“Hừ……tắt âm thanh của ông đây!”
Vân Thanh Diệu nhìn máy truyền tin, có chút tức giận.
“Gây rối cái gì? Có việc thì hội báo cùng Bài trưởng, không được báo cáo vượt cấp!” Giọng nói của Lâm Trạch Dương ở trong kênh của Doanh đội rống lên.
“Tiểu binh không có quyền hạn, không phải nhằm vào ngươi!”
Vân Thanh Diệu một chân đạp lên cái cây to, nhìn Điền Nhã Phù đi xa, nói, “Không được, chúng ta cần phải có chuẩn bị.”
Hoắc Xuyên một bên quan sát chung quanh, một bên hỏi, “Ngươi nghĩ nên làm như thế nào?”
“Chúng ta ở chân núi, hiện tại rất nguy hiểm”, Vân Thanh Diệu phân tích.
“Lấy hiểu biết qua tiếp xúc ngắn ngủi của ta với Phương Hồng Thần, hắn là người rất cẩn thận, toàn diện. Hắn sẽ không đánh mà không có nắm chắc phần thắng. Ta phán đoán, lúc mới bắt đầu, hắn đại khái sẽ xuất binh thử một chút. Chúng ta thâm nhập doanh trại của địch, vốn là không chiếm ưu thế, cần phải duy trì tập trung, đừng tách ra!”
“Có tin tức khác hay không?” Vân Thanh Diệu quay đầu hỏi Lưu Dược, nơi này chỉ có hắn có năng lực tình báo mạnh nhất.
“Ta không có biện pháp tiếp xúc với những người khác, tạm thời không có”, Lưu Dược nói.
Vân Thanh Diệu tiếp tục đi về phía trước xem, chuyển động tiền xu ở trong lòng bàn tay , “Một khi đã như vậy, thời điểm gặp phải nguy hiểm, hãy chạy về phía đông nam.”
Không được, chạy về chỗ đó chính là đào binh!” Lưu Dược nhíu mày.
“Chỉ có phương hướng kia là tương đối an toàn.”
Hơn nữa đạn dược của bọn họ không đủ, hiện tại cũng không có tiếp viện, một khi phát sinh chính diện đối địch, rất nhanh liền sẽ phải bắn đạn ra. Khi đó, thâm nhập bên trong quân địch, ngay cả cơ hội đập nồi dìm thuyền bọn họ cũng không có.
Năm người vừa đi, vừa lâm vào trầm tư, đều cảm thấy tình thế tựa hồ thật là không tốt.
Lúc này, các huấn luyện viên đều ngồi vây quanh bên nhau, nghe hai bên an bài.
Một giáo quan bắt chéo hai chân, “Không phải nói chứ, Phương Hồng Thần tuyệt đối là một nhân vật.”
“Vị chỉ huy phía đội đỏ kia, lá gan cũng rất lớn, nhưng mà phong cách này của nàng ta, chậc chậc chậc…… Tương lai rất khó phục chúng!”
Trương Giáo quan nói, “Ta tổng cảm thấy đội 15 này sắp xảy ra chuyện.”
Vị huấn luyện viên kia vỗ bờ vai của hắn cười, “Anh Trương, yên tâm đi, ta đã nghe chuyện học sinh kia của anh khảo hạch tổng chỉ huy, không thể không nói, có chút mơ hồ. Nhưng bằng vào thể lực của nàng, anh sẽ không cho rằng, nàng vẫn luôn có thể nằm không cũng thắng đấy chứ?”
Đám huấn luyện viên nghe vậy liền cười vang.
“Anh Trương, học sinh của anh không ít đi? Số lượng học sinh Đặc Tuyển nhiều như vậy, nhưng mà người này vẫn luôn đội sổ, sao lại đáng giá để anh chú ý như vậy chứ?”
Trương Giáo quan bĩu môi, “Không chỉ có nàng, nơi đó còn có tên thiếu gia ‘đua cha’!”
Một huấn luyện viên cười, “Nga đúng rồi, nghe nói còn có cái người đặc biệt xui xẻo. Tổ hợp này, xác thật là rất vô địch.”
Trương Giáo quan trầm tư, “Các ngươi không biết, nữ sinh Vân Thanh Diệu này, nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng mà cực có chủ ý. Đặc biệt là khi nàng cùng với Hoắc Xuyên ở bên nhau, hai người này đều không phải là cái đèn cạn dầu.”
Một huấn luyện viên khác nói, “Dù không an phận, thì một tiểu binh có thể làm được gì?”
“Cứ từ từ xem, một lát nữa sẽ biết.”
Đội đỏ đã dần dần vào chỗ, doanh đội 10 lập tức tới gần vùng núi của đối phương, trên đường không có gặp một chút phản kháng nào.
“Đợi chút, đừng đi nữa!” Vân Thanh Diệu nhỏ giọng hô một câu.
Cái chân vừa vươn ra của Hoắc Xuyên tức khắc thu trở về.
“Nhanh lên, trốn đến đằng sau làm gì? Nếu dám làm đào binh, ta sẽ là người thứ nhất loại trừ ngươi!”
Điền Nhã Phù nhìn bọn họ uy hiếp.
Có nàng ở đây, bọn họ còn muốn giở trò ư? Chờ xem đi.
“Không được, có người!” Vân Thanh Diệu hướng nàng xua tay, “Bảo tất cả bọn họ dừng lại đi!”
“Ngươi đừng gây nhiễu loạn quân tâm, binh lính trinh sát đã đi qua, căn bản không có người!” Điền Nhã Phù tiếp tục giơ súng thúc giục.
“Nghe……” Vân Thanh Diệu đặt súng ngắm trên vai phải, tay trái dựng đứng bên cạnh lỗ tai, “Năm, bốn, ba, hai, một……”
Cơ hồ là vừa dứt lời, binh lính thông tin bắt đầu kinh hô, “Có mai phục!”
Theo sau, người xông vào đầu tiên cũng hô lên, “đệch, quá nhiều người! Xin hãy chi viện!”
Mọi người run lập cập, đồng thời nhìn về phía Vân Thanh Diệu, “Oa……”
Quả thật là nữ thần may mắn!