Mười mấy người đi cùng bọn họ đều rùng mình một cái, có chút kích động cầm chặt súng, “Phải chạy ư?”
“Đợi đã, tìm một địa phương yểm hộ!” Vân Thanh Diệu nói, “Chúng ta tạm thời an toàn”.
Những người khác của Doanh đội 10 đã sớm vọt lên, binh lính hai bên giao chiến, tiếng súng vang thành một mảnh.
Tác chiến tại F15 thật đúng là hy vọng của phía đội Xanh.
Đội Xanh đã phái ra một đội ngũ nhỏ, tiến hành thử ba đường từ vùng núi này của đội đỏ.
Phía đội đỏ binh lực phân tán, Phương Hồng Thần phán đoán, bọn họ đại khái chắc là muốn tiến công.
Vị trí F15 này, chính là an bài thích hợp nhất cho phía đội đỏ.
Phương Hồng Thần lại phái ra hai Doanh đội, mệnh lệnh cho các đội ngũ tiếp ứng lẫn nhau, chi viện trái phải, khí thế như dời non lấp biển áp lại đây. Đội đỏ trong lúc nhất thời không tìm thấy sơ hở, nhân số ít, hoàn cảnh lại xấu, nếu tiếp tục như vậy sẽ gặp nguy hiểm.
Đã có những viên đạn lạc bay về phía bọn họ, cho thấy cục diện căng chặt.
Phía sau, Mễ Lị Á đã nghe được tin tức, nàng có chút giật mình, “Thật đúng là đánh phục kích? Hai Doanh đội? Vậy chẳng phải là trung bộ đang trống không sao?”
Không chỉ có đội Xanh mới có binh lính trinh sát, binh lính trinh sát của đội đỏ cũng đã mở rộng bản đồ không ít, phân bố binh lực hai bên đều đã có khái niệm mơ hồ.
Nàng nhìn vị trí binh lực của phía đội Xanh trên bản đồ được xây dựng theo phản hồi của binh lính trinh sát, “Nếu nơi này nhân số không nhiều lắm mà nói, bộ chỉ huy của bọn họ, cũng sẽ ở ngay gần đây.”
“Báo……Vị trí S8 không có người!” Giọng nói của Doanh trưởng Doanh đội 8 dồn dập vang lên.
“Báo…… trung lộ bên ta phát hiện rất nhiều quân lính của đội xanh, ước chừng có bốn Doanh đội, bọn họ muốn tấn công !”
Trong lòng Mễ Lị Á rùng mình, đôi mắt chớp động vài cái, nhanh chóng ở trong máy truyền tin hét lên một tiếng, “Rút lui ! Lập tức rút lui!”
Không thành kế cộng thêm ám độ trần thương!
Một mặt phục kích ở vị trí F15 , một mặt khác cường công bên này của bọn họ!
Phương Hồng Thần quả nhiên làm rất tốt!
Dưới loại tình huống này, không thể chủ động từ bỏ binh lực của chính mình.
Sau khi nghe được mệnh lệnh của Mễ Lị Á, Vân Thanh Diệu mang theo người chạy rất nhanh.
Đối phương cũng không có dây dưa nhiều, chờ đến khi bọn họ ổn định trở lại, thời điểm hội họp ở một chỗ khoảng rừng giữa sườn núi, bài 15 đã mất đi mấy người, trên mặt của Điền Nhã Phù cũng có chút chật vật.
“Lâm Trạch Dương, tình huống bên kia của các ngươi như thế nào? Đối phương có bao nhiêu người?” Mễ Lị Á hỏi trong máy truyền tin .
“Chắc là có hai Doanh đội!” Lâm Dương Trạch quyết đoán trả lời.
“Hai Doanh đội ở F15, bốn Doanh đội ở phía trung lộ của bên ta, hai bên trái phải bên ta cũng đều có người, chẳng nhẽ họ không bố trí phòng vệ? Dốc toàn bộ lực lượng sao?” Mễ Lị Á cảm thấy không đúng.
“Nhìn kỹ lại xem, đuổi theo các ngươi có nhiều người không? Tổn hại của cuộc chiến như thế nào?”
“Không nhiều lắm, thực nhanh sẽ đến, hiện tại tổn thất hết một phần ba, chúng ta còn có khoảng ba trăm người.” Lâm Dương Trạch nói.
“Không đúng, doanh trưởng!”
Có trinh sát binh ở trên kênh gọi, “Bọn họ trà trộn vào trong chúng ta! Ngươi xem!”
Lâm Dương Trạch nhìn qua, trong rừng là vô số cành khô bị gẫy, buộc chặt ở bên nhau, giống như hư trương thanh thế!
Lâm Dương Trạch lập tức hồi báo cho Mễ Lị Á, “Đối phương nhân số không nhiều lắm, là thử kiểm tra chúng ta, theo đánh giá chỉ có khoảng một Doanh đội .”
“Thật tốt, doanh đội 9,10 trở về, bám trụ bọn họ!”
“Doanh đội 8 đi qua vị trí F15, vây đổ bọn họ”, Mễ Lị Á nói.
Đoạn thông tin này của bọn họ, chỉ có truyền đạt trong kênh nội bộ của doanh trưởng cùng liên trưởng, tiểu binh không có quyền hạn được nghe.
Mưu kế của Mễ Lị Á thật rõ ràng, nếu đối phương chỉ có hai Doanh đội ở F15, những người khác lại đi qua trận doanh đội đỏ, kéo phần lớn binh lính của bọn họ về phía trận khu của đội đỏ. Vậy cô sẽ thừa dịp bọn họ ‘đuôi to khó vẫy’, lại điều thêm một doanh đội đi qua, đủ để ăn luôn hai doanh đội ở F15 kia.
Lâm Dương Trạch truyền đạt mệnh lệnh tiến công xuống.
“Không đúng, chúng ta không thể đi, còn phải lập tức rời khỏi nơi này!”
Hơi thở nơi đây không đúng, phong thuỷ biến hóa, đối với bên mình bất lợi. Vân Thanh Diệu từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vọt qua chỗ Điền Nhã Phù.
“Ngươi nói cái gì?” Điền Nhã Phù ngoáy lỗ tai, “Rời đi?”
“Đối phương vô cùng có khả năng bọc đánh ở đây.”, Vân Thanh Diệu nói.
“Không có khả năng, đại bộ phận binh lính của bọn họ đều đã bị chúng ta kiềm chế”, Điền Nhã Phù căn bản không nghĩ trả lời nàng.
Vân Thanh Diệu bẻ tay của nàng ra, ở bên trong máy truyền tin của nàng rống một trận, “chủ lực của đối phương ở tại đây, thỉnh cầu chi viện!”
“Ngươi muốn làm gì!” Điền Nhã Phù đẩy nàng ra, “Định nói dối quân tình sao?!”
“Tình huống như thế nào?” Lâm Dương Trạch cũng hỏi trong máy truyền tin.
Vân Thanh Diệu hướng về phía Điền Nhã Phù kêu lên, “ Đội xanh lừa chúng ta, vị trí này rất nguy hiểm, không thể ở lâu!”
Điền Nhã Phù che phía trên máy truyền tin, nhẹ giọng nói một câu, “Không có việc gì!”
Vân Thanh Diệu không có từ bỏ, tiếp tục đi theo bên cạnh Điền Nhã Phù, “Đối phương có khả năng cực lớn sẽ vây đánh lại đây.”
“Ngươi không cần làm rối loạn nhuệ khí của quân ta!” Điền Nhã Phù bất mãn.
“Làm rối loạn nhuệ khí của quân ta? “
Vân Thanh Diệu hừ lạnh một tiếng “Vậy ngươi hãy trả lời ta mấy câu.”
Nàng duỗi ngón tay trỏ ra “Cho đến nay bên kia đã phái ra ba Doanh đội, tại sao cứ phải treo cổ tự tử trong tình huống ba chọi một?”
“Ngươi cho rằng bên kia quá tốt tính hay là cho rằng bên ta quá mạnh?”
Điền Nhã Phù cắn răng “làm sao mà ta biết được!”
“Đến lúc này, đối phương chỉ dùng có một Doanh đội, đã thu của chúng ta một phần ba đầu người, ngươi cảm thấy có khả năng không? Hơn nữa kết quả chiến thắng lớn như vậy, vì sao không đuổi theo?! Vì sao còn cố ý làm chúng ta phát hiện ra bọn họ chỉ đang cố tình hư trương thanh thế?”
“Ngươi chẳng lẽ không biết suy nghĩ một chút sao?”
“Ngoại trừ muốn dẫn dụ càng nhiều người của chúng ta đến đây, ta cũng nghĩ không ra lý do nào thích hợp hơn”,
Vân Thanh Diệu tiếp tục giảng giải, máy truyền tin của nàng không có quyền hạn, cần thiết phải thông qua Điền Nhã Phù truyền đạt lên trên.
“Tổng chỉ huy có máy bay không người lái!”
“Ngươi thử hỏi xem máy bay không người lái có còn hay không? Sự tình rõ ràng như vậy cũng vẫn chưa phát hiện ra, khẳng định là đã bị bắn rơi!”, Vân Thanh Diệu có chút nóng nảy.
Điền Nhã Phù ở trong máy truyền tin hỏi một câu gì đó, lúc sau sắc mặt liền không quá đẹp.
Vân Thanh Diệu nhìn lên trời, ngón tay véo động, nói nhanh, “Để cho ta đoán một cái, Mễ Lị Á phán đoán nhân số của đối phương không nhiều lắm, hẳn là muốn tăng cường một Doanh đội binh lực lại đây vây đánh đi? Nàng cho rằng, ba Doanh đoàn của chúng ta, cũng đủ để đánh xong từng đó người của đối phương, đúng không?”
“Nhưng trên thực tế, chủ lực của đối phương đã rút về, sắp đi đến đây, hình thành bao vây bọc đánh chúng ta. Đây là kịch bản ‘hoàng tước ở phía sau’ rất quen thuộc, các ngươi không suy xét qua sao?”
Mấy nam sinh ở phía sau Vân Thanh Diệu nghe thế thì có chút nóng nảy, không biết nàng dựa vào cái gì lại nói như vậy, nhưng từ trong giọng nói của nàng lại nghe ra được là nàng rất nghiêm túc.
“Không còn kịp rồi, nhanh lên, báo cáo lên trên đi, ta nghĩ, ngươi sẽ không nguyện ý đeo trên lưng hậu quả của chiến lược thất bại đi?”
Điền Nhã Phù có chút do dự, nàng không muốn tin tưởng lời của Vân Thanh Diệu, nhưng lúc này lại không thể không thừa nhận, băn khoăn của nàng ta có chút đạo lý.
Nếu đối phương thật sự muốn nhử càng nhiều người của bọn họ tiến vào, đến lúc đó cục diện liền sẽ vô cùng bị động, địa vị công thủ của hai bên sẽ chuyển biến.
Dậm dậm chân, Điền Nhã Phù rốt cuộc đem băn khoăn của Vân Thanh Diệu báo lên.
Hư hư thật thật, loại tình huống mê hoặc này, không phải là vấn đề mà nàng có thể khống chế được.
Mấy người đi theo Vân Thanh Diệu run lập cập, rốt cuộc ngửi ra chút hương vị âm mưu.
Đối phương là yêu nghiệt sao? Trên chiến trường chơi đa dạng như vậy? Còn thiết lập một bẫy rập hư hư thật thật nhử bọn họ.
Sau đó ở phía bên mình cũng có một kẻ càng yêu nghiệt hơn, liếc mắt một cái liền nhìn thấu vấn đề?
Bọn họ không phải cùng nhau đi đến sao? Ngoại trừ đạn dược bay tứ tung cùng với dấu vết mà đối phương cố ý ‘vô tình’ lưu lại, ngoài ra không có tình huống gì khác, nàng sao có thể phán đoán ra được?
Hay đây chỉ là trong lòng nghi thần, nghi quỷ?
Tựa hồ vì muốn đánh mất băn khoăn của Mễ Lị Á, người của Phương Hồng Thần bắt đầu công kích.
“Vân Thanh Diệu, đối phương thật sự đã đánh tới, cho nên ngươi vừa nói là bọn họ sẽ không đuổi theo, là không đúng!” Điền Nhã Phù ghé vào trong bụi cỏ, chuẩn bị phục kích.
“Vẫn giữ nguyên kế hoạch cũ, đẩy mạnh!” Mễ Lị Á ra lệnh trong máy truyền tin .
Lời Vân Thanh Diệu nói không có được coi trọng, nàng chỉ đành một lần nữa đánh giá lại, gắt gao nhìn chằm chằm rừng cây xa xa.
“Uy, tình huống bây giờ như thế nào?” Lưu Phàm Thành bò lại đây, hắn đã làm tốt ngụy trang.
“Chúng ta đại khái chính là mồi nhử, khi xung đột chính diện với đối phương, các ngươi sẽ ngay lập tức phải mất đi các chiến hữu yêu quý nhất, cùng với mạng nhỏ của chính mình nữa, xác xuất bị giết là 100% ”, Vân Thanh Diệu nhíu mày.
Lưu Dược ở đằng sau một cây đại thụ, đè nặng giọng nói hỏi, “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Hoắc thiếu gia đâu?” Vân Thanh Diệu quay đầu.
“Kêu anh trai của ngươi làm gì?” Hoắc Xuyên cũng ở cách đó không xa.
“Ngươi hiện tại kéo được bao nhiêu người?” Vân Thanh Diệu hỏi.
“Khoảng bốn, năm chục.”, hoắc xuyên nói.
“Đầu tiên, chúng ta để bọn họ nói một tiếng với Điền Nhã Phù, chúng ta đi bám trụ quân địch ở phía nam!”
Hoắc Xuyên nói một tiếng, một đám người phần phật đi theo Vân Thanh Diệu.
Điền Nhã Phù có tâm muốn lưu bọn họ ở dưới mí mắt, nhưng đối phương cũng đang chấp hành quân lệnh, thật sự không tìm thấy lý do tốt nào.
Tổng không thể ngay cả người ta chiến đấu như thế nào, cũng bắt tay đi chỉ giáo đi? Làm vậy quá rõ ràng.……
Những lời Vân Thanh Diệu nói, khiến đôi chân của huấn luyện viên run rẩy, từ góc độ của bọn họ, có thể nhìn thấy biến hóa toàn cục.
Một huấn luyện viên khác nhíu mày, “Nàng sao lại phát hiện ra?”
Trương Giáo quan hừ lạnh, “Chờ xem đi, cảm giác của người này vô cùng nhạy bén.”