“Đừng có lo lắng, lấy Bài đội làm đơn vị, kiên trì rút lui về hướng đông và hướng nam, nếu Bài trưởng đã hy sinh, hãy nhanh chóng đề cử một người.”
“Mọi người có nhìn thấy sông GuLa không? Đó sẽ là điểm đến của chúng ta.”
Hoảng loạn ư? Bọn họ đều là người mới, vì vậy hoảng loạn là tự nhiên.
Lộn xộn ư? Nghe các báo cáo trên kênh, chính mình cũng ức chế đến nổi giận, nàng hiểu điều đó.
Nhưng Vân Thanh Diệu không cho bọn họ cơ hội để hoảng sợ.
Nàng dường như biết bọn họ đang ở đâu, đội Xanh đang ở đâu.
Một lần, hai lần thì có thể nghĩ là ngẫu nhiên, nhưng đến lần thứ 3, thứ 4 thì đủ để cho bọn họ im lặng.
Vài phút sau, trên kênh nội bộ lục tục có người hội báo tình hình chiến đấu, so với thời điểm Lâm Dương Trạch làm doanh trưởng còn hội báo tường tận và rõ ràng hơn.
“Báo, F8 tao ngộ một Bài của đối phương, thỉnh cầu chi viện.”
“Ta lạc đường, vị trí F7, có người hay không?!”
“Vị trí F5, ta bị nhốt ở đây, chúng ta có hai người.”
……
Vân Thanh Diệu ấn bả vai Lưu Dược, đem giấy bút đưa cho hắn, ý bảo hắn làm ký lục.
Đám người Hoắc Xuyên thì ở tại bên cạnh đề phòng, sáng tạo hoàn cảnh tương đối an toàn cho bọn hắn.
Ngón tay cái của Vân Thanh Diệu không ngừng chuyển động tính toán. Nàng đã quen với việc chiến đấu dành lấy cơ hội sống trong nhiều tình huống khủng hoảng khác nhau. Bình tĩnh cùng với trí nhớ kinh người, cuộc chiến này trên cơ bản đã hiện ra ở trong lòng.
Những người khác im lặng không dám hô dù chỉ một tiếng, Lâm Phàm Thành và Hoắc Xuyên nỗ lực tới gần, muốn giúp bọn hắn một phen.
Dù cho chỉ có mười mấy Bài đội, nhưng binh lính bị toán loạn, đi lạc cũng không ít, đặc biệt là những tay mơ không phải chuyên ngành quân sự, tố chất tâm lý không vững, sau khi tao ngộ địch, cảm xúc vừa mới được trấn an lại bắt đầu hoảng loạn.
Tín hiệu cầu cứu trong kênh liên lạc nội bộ truyền đến hết đợt này đến đợt khác.
Cuối cùng trong đầu chỉ còn lại có vô số dấu chấm hỏi.
Đầu bên kia kênh bối rối, cái gì cũng nói không rõ!
Vân Thanh Diệu chỉ có thể làm cho bọn họ tận lực hình dung cảnh vật chung quanh, ví dụ như hình dáng của tảng đá lớn, hay chỗ nào có khe rãnh, rừng cây như thế nào, nàng lại căn cứ kết quả tính nhẩm nói cho bọn họ biết nên đi như thế nào.
Hoắc Xuyên có chút lo lắng, sắc mặt của các nam sinh ở đây cũng có chút phức tạp nhìn bọn họ.
Lúc nãy, vị nữ sinh này diễn thuyết, xác thật tạo ra được tác dụng nhất định, nhưng chỉ trên tinh thần, lương thực đang thiếu thốn không đảm đương nổi cơm ăn, không thể lập tức dẫn người đi ra khỏi tình thế nguy hiểm, sĩ khí thật nhanh lại muốn đi xuống.
Lâm Dương Trạch có chút hối hận, còn không đợi hắn cắt ngang kênh truyền tin, giọng nói của Vân Thanh Diệu đã vang lên.
“Hiện tại, mọi người, hãy nghĩ cách đi qua vị trí F23, không cần đi qua S5, tránh đi ngang qua B3, cách A12 ít nhất 20 mét, nếu bạn gặp phải ngăn chặn, nhanh chóng báo vị trí cho ta, không nên tản ra, duy trì ưu thế về số lượng người. Các ngươi cách F23 chỉ có 500 mét. Các ngươi hoàn toàn có thể lao qua 500 mét này. Nhưng ta kiến nghị các ngươi không nên đi thẳng, nhớ thời khắc thông báo vị trí!”
Vân Thanh Diệu một bên nói, một bên nhanh chóng hạ mệnh lệnh xuống.
Cùng lúc đó, nàng vẫy tay gọi tiểu đội phía bên mình, dời đi đến vị trí F23.
Thay vì đi theo đường thẳng, nàng lại đi theo đường cong vô cùng kỳ quái, có đôi khi thậm chí nghênh ngang vượt qua đường nhỏ.
Bọn họ nhiều người như thế này, chỉ nghe được một chút âm thanh của đạn dược từ bên phía đối phương, nhưng không có bị truy kích?!
Đám đông đi theo nàng suốt một chặng đường, so sánh với trước đó bị nghiền áp nghẹn khuất, rốt cuộc tâm tình cũng được thả lỏng hơn chút ít, cũng có thời gian đi nghe một chút tình huống của những người khác.
Giọng nữ ở tần số công khai vang lên, thanh thúy rõ dàng, không bị ngắt quãng, chỉ điểm vị trí quyết đoán nhanh chóng.
Từ những đánh giá phản hồi của những người khác, nàng tựa hồ luôn ở trạng thái đi ngang qua đội quân đông đảo của đối phương.
Việc này quả thực giống như là đứng khiêu vũ ở trên dây thép!
Bọn họ hơn 300 người, lúc này đã không còn cảm giác nóng nảy như trước, ngược lại có một loại hưng phấn.
Đúng, chính là cái loại cảm giác này, biết rõ ngươi muốn xử lý ta mà không được, khiến cho ta hưng phấn!
Thậm chí ngươi muốn tìm cũng không tìm thấy được ta ở đâu!
Nàng có góc nhìn của thượng đế sao?
Rất giống một vị chỉ huy cực kỳ có mị lực!
Ở trong một cuộc chiến, bọn họ mong muốn chính là một người chỉ huy giống như vậy.
Nàng vẫn luôn dùng ngôn ngữ và sự thật tới nói cho mọi người biết, hãy đi theo ta, sẽ được an toàn!
Đang theo dõi tình hình, các huấn luyện viên cũng đứng lên, an tĩnh nghe.
Trên bản đồ trước mặt, 500 mét ngắn ngủi, bị nàng dùng 5000 tư thế bước ra.
Trong thời đại địa cầu, có truyền thuyết vượt sông chishui, nhớ rõ vị chiến lược gia kia đã nói gì? Nếu muốn lừa dối được địch nhân, trước tiên phải lừa dối được chính mình?!
Chẳng lẽ, hiện tại nữ sinh này, cũng đang dùng biện pháp này sao?
Nhưng nhìn kịch bản của nàng, rõ ràng trong lòng hiểu rõ, điểm đến cực kỳ chính xác, chính là F23!
Nhưng mà nàng làm như thế nào để biết đối phương sẽ sắp đặt mai phục ở đâu, lại đúng mức vượt qua từ sau lưng bọn họ?!
Thân phận của Vân Thanh Diệu, nguyên bản chính là một tên tiểu binh.
Tạm thời thăng chức cho nàng ấy làm Liên đội trưởng cũng rất xấu hổ.
Dưới tình huống không có quyền uy, lấy một cái thân phận Liên đội trưởng, nghiền áp quyền uy của Doanh đội trưởng, mang theo đội ngũ hơn hai trăm người, ở bên cạnh bờ vực sinh tử chạy như điên?!
Nàng đã thật sự làm được điều đó! Trong một thời gian ngắn tạo dựng được uy tín của chính mình.
Quả thật, nơi này là nhờ có Hoắc Xuyên mượn được sức của không ít người, cũng có không ít học sinh là quen biết từ lúc ở căn cứ Long Dập, cùng với bọn học sinh có ít kinh nghiệm, nên dễ dàng bị ảnh hưởng bởi một người có lòng tự tin cường đại.
Nhưng cuối cùng, vẫn là xuất phát từ sự tự tin của chính nàng, cùng với năng lực bố cục và an bài có thể nói là cực biến thái.
“Thấy rồi!”
Lâm Phàm Thành nhìn thấy các thành viên của Bài đội khác liền hét lớn một tiếng.
Hai bên nhanh chóng hội hợp, hướng tới vị trí F23.
Hình tượng của người quân tử là nước, hình thái của nước tránh cao chọn thấp, hình thái của binh tránh thật chọn hư. Nước được kiểm soát bởi đất, binh lính bị đánh bại bởi kẻ thù. Nước không có hình dạng bất biến, binh lính cũng không có lực lượng bất biến, nhìn thấy địch có thể biến hoá để chiến thắng thì được gọi là thần.
Nếu có ai tới hình dung kết quả của Vân Thanh Diệu lúc này, ước chừng hẳn là sẽ có ý nghĩa như trên.
Tuyệt đại đa số người của Doanh đội 10 thật sự thoát ra được, thần không biết quỷ không hay, từ bên trong vòng vây của đối phương thoát ra.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều có một loại kích động như tìm được sự sống trong cái chết.
Vân Thanh Diệu mang theo bọn họ một đường chạy nhanh, đi hết con đường quanh co khúc khuỷu vào một chỗ khe suối, mới bắt đầu dừng lại chỉnh đốn.
Vân Thanh Diệu ngồi ở trên một cục đá lớn, cúi đầu trầm tư, ánh sáng mặt trời chiếu xuống trên chiếc áo phòng hộ màu đen, đem lại cảm giác cứng cỏi và cường hãn.
Lâm Phàm Thành đi lên, thở hổn hển, hỏi nàng, “Cảm giác đoạt quyền như thế nào?”
Vân Thanh Diệu liếc hắn một cái, “Đừng nói chuyện lung tung, ta không đoạt, là bọn họ chủ động cho!”
“Đúng vậy!”, Lưu Dược cũng đặt mông xuống ngồi ở bên cạnh, “Chủ động cho cùng mạnh mẽ đoạt, đây là hai hành động không thể đánh đồng.”
“Xí……” Lâm Phàm Thành trợn trắng mắt nhìn bọn hắn, “Binh lính không nghĩ làm tướng quân thì không phải binh lính tốt?”
Vân Thanh Diệu híp mắt nhìn người chung quanh, ước chừng còn lại hơn hai trăm người, miễn cưỡng được nửa Doanh đội, các đồng chí Doanh đội 8, Doanh đội 9, sợ là đã đem tích phân vĩnh viễn lưu lại núi rừng bên kia.
“Các ngươi nói xem, với tốc độ này, ta có còn cơ hội lấy được vị trí tổng chỉ huy hay không?” Vân Thanh Diệu nghiêm túc hỏi.
Lấy cá tính của Mễ Lị Á như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đánh cho nàng trở lại chỗ cũ.
“Ngươi muốn tạo phản sao? Sẽ bị trừ điểm đấy!” Lưu Dược không tán thành.
Đã có học sinh xúm lại đây, “Vân liên trưởng, tiếp theo chúng ta làm gì?”
Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy tìm được người tâm phúc, cảm thấy có khả năng chính mình sẽ một phen làm lên sự nghiệp lớn.
“Nha!”
Vân Thanh Diệu nhướng mày, gây dựng sự nghiệp thì Doanh đội hơn hai trăm người cũng không ít, nàng lên tiếng chào hỏi trong máy truyền tin.
Toàn bộ mọi người đều phần phật vây quanh lại đây.
Sau khi chứng kiến vị chỉ huy hoạt động như thần này, không ai muốn bị bỏ lại phía sau. Có lẽ, hành trình nam nhân của bọn họ sẽ bắt đầu từ bây giờ trở đi.
Lâm Trạch Dương có ý định hạ vị trí của nàng xuống, nhưng nhân tâm hướng đến, chỉ sợ cũng không phải hắn nói có thể tính.
Vân Thanh Diệu giơ ngón trỏ lên, mọi người ngẩng đầu về phía nàng.
“Có muốn kiếm điểm không?!” Vân Thanh Diệu hỏi.
“Muốn!”
“Có tin tưởng lấy hai trăm người của chúng ta, cũng có thể thắng được trận doanh chiến này không?!” Vân Thanh Diệu tiếp tục hỏi.
“Tin tưởng!” Đám học sinh hét đến đau cả giọng.
“Vậy đi theo ta, bắt lấy trận diễn tập MVP này!” Vân Thanh Diệu nói.
“Ta mới là doanh trưởng của nơi này!” Lâm Trạch Dương cảm giác tồn tại thật yếu, giơ tay lên.
Vân Thanh Diệu chớp chớp mắt, “Lâm doanh trưởng, thương lượng một chút đi?”
“Ngươi muốn làm gì?”
Lâm Trạch Dương không nhịn được lui ra phía sau một bước, chung quanh đều là những ánh mắt nhìn hắn như hổ rình mồi, hắn có chút không thoải mái.
“Ta biết các ngươi thấy ta không vừa mắt, nhưng hiện tại là thời điểm bất thường, không đoàn kết là không được, ngươi nói phải không?” Vân Thanh Diệu cười.
“Ngươi còn biết vậy sao?” Lâm Dương Trạch có chút châm chọc nhìn nàng.
“Ừ, ta chẳng những biết, mà còn biết tính toán của ngươi cùng Điền Nhã Phù.”
Vân Thanh Diệu nhìn phương xa, đã sớm không thấy được bóng dáng của Điền Nhã Phù đâu.
“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Dương Trạch lui về phía sau một bước.
“Không làm gì cả, ngươi đã nghe qua truyện xưa ‘thiên tử lấy lệnh chư hầu’ chưa?”
Vân Thanh Diệu cười cười nhìn hắn, lời nói có hương vị uy hiếp mười phần.
Nàng rõ ràng nói cho Lâm Dương Trạch, ta muốn cướp quyền, ngươi cũng không tìm ra được nhược điểm.
“Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức! Nếu ta hạ lệnh cho ngươi……”
Lâm Dương Trạch còn chưa có nói xong, Vân Thanh Diệu đã đưa ngón trỏ lên môi, “Thứ mà Mễ Lị Á có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi.”
Nàng chỉ vào chính mình, “Điểm !”
Sau đó chỉ vào Hoắc Xuyên, “Tiền!”
Lại chỉ vào đám người Lưu Dược, “Người!”
“Mặt khác, ngươi có một em gái bị bệnh, ta khả năng có biện pháp chữa khỏi.”
Tướng mạo của người này còn tính là không kém, có thể mượn sức.
“Sao ngươi biết?!” Lâm Trạch Dương gằn giọng.
Làm sao mà nàng lại biết rằng hắn có một em gái? Hắn dựa vào Mễ Lị Á, nguyên nhân lớn nhất là muốn dùng hệ thống chữa bệnh tiên tiến nhất của Mễ gia….
“Ta biết tính, ngươi tin không? Hiện tại ta hướng ngươi tung ra cành ôliu, ngươi còn có thể giữ được tên tuổi Doanh trưởng, bất quá hết thảy đều phải nghe theo ta!”
“Nếu ta không làm thì sao?”
“Ngươi cho rằng, ta thật sự không có biện pháp giúp tất cả mọi người đều an toàn trở lại đây sao?” Vân Thanh Diệu hừ lạnh một tiếng.
Lâm Trạch Dương không đoán được ý tứ của nàng, nhưng cẩn thận nhìn về phía đám người.
Những người thân cận Mễ Lị Á giống như Điền Nhã Phù, xác thật không ở bên trong đó. Sao có thể làm được?
Thần không biết, quỷ không hay, lợi dụng viên đạn của đối phương, triệt tiêu đối thủ của chính mình?!
Nàng sao có thể ở trong cục diện hỗn loạn như vậy, an bài hết thảy những việc này?
Đáng sợ! Mưu lược của nữ sinh này, thật sự là đáng sợ!