“Làm thế nào ta có thể tin tưởng ngươi được? Ngươi lại không hiểu về y thuật, có thể giúp em gái của ta sao?” Lâm Trạch Dương hỏi.
“Nghe qua danh tiếng của bệnh viện đệ tam Liên Bang chưa?” Vân Thanh Diệu quyết định dựa thế.
“Chuyên khoa bảo vệ sức khoẻ của bệnh viện đệ tam? Chuyên trị xương cổ, thắt lưng, cơ bắp vì vất vả mà sinh bệnh?”
Lâm Trạch Dương tự nhiên đã nghe qua, vì bệnh của em gái, bệnh viện gì hắn cũng đều đã hỏi thăm qua, chỉ là chưa từng có liên hệ được vị bác sĩ vật lý trị liệu thần kỳ kia.
“Là ta!”, Vân Thanh Diệu chỉ vào mũi của mình.
Lâm Trạch Dương cảm thấy ảo ảnh bị tiêu tan, sắc mặt đen, đỏ đan xen, “Ngươi nói thật?”
“Tất nhiên ….”
“Vậy được!”
Lâm Trạch Dương vẫn luôn do dự mãi, có chút ủ rũ, nhún bả vai xuống, quyết định tin nàng một lần.
Dù sao, nếu hắn không biết thức thời, Vân Thanh Diệu cũng có rất nhiều biện pháp làm hắn bị loại trừ.
Hiện tại cái Doanh đội này, đã sớm không phải là Doanh đội của hắn nữa.
Thường thường binh của nhà ai, sẽ mang theo đặc điểm của người đó.
Thời điểm trận doanh chiến vừa mới bắt đầu, còn có thể bằng vào chức vụ của mình mạnh mẽ ra mệnh lệnh.
Nhưng lúc này coi bộ đã không dùng được. Những học sinh này đã sớm ở trong một lần sinh tử tồn vong của trận diễn tập, bị nữ sinh kia thu phục.
Mà hắn tự đánh giá một chút, hắn không có năng lực kia, ở trong khoảng thời gian ngắn làm mọi người tâm phục khẩu phục.
“Người coi như là thức thời…..”, Lưu Dược đi lên, đổi máy truyền tin của hắn với Vân Thanh Diệu, cũng đổi thành hình thức truyền tin trong nội bộ Doanh đội.
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, thuận miệng nói chuyện âm mưu của đối phương, ‘thăm hỏi thân thích’ của đội xanh, nhân tiện thổi phồng vị chỉ huy anh minh của bên mình.( ) Thăm hỏi thân thích: chửi bậy
Vân Thanh Diệu không có ngăn cản bọn họ, kinh hồn còn chưa có ổn định xuống, phát tiết một chút như vậy cũng tốt.
Ước chừng qua năm phút, Vân Thanh Diệu phất phất tay, để mọi người kéo tâm tư lại, “Được rồi, tiếp theo, chúng ta cần dốc sức làm lại, lấy về điểm số của chúng ta.”
“Vân liên trưởng, ngươi nói, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một nam sinh ánh mắt sáng quắc hỏi.
Vân Thanh Diệu búng búng lá rụng trên vai, “đạn dược cơ bản đã hao hết, Lưu Dược, ngươi trước mang theo người, đi đến mấy vị trí này, lấy rương vật tư về.”
Vân Thanh Diệu điểm mấy chỗ cách bọn họ không xa.
Lưu Dược không hề nghĩ ngợi, mang theo người liền đi.
“Ngươi, còn có ngươi, liên đội ban đầu của các ngươi đã bị đánh tan, hãy đề cử một liên trưởng mới.”
“Biên chế của liên đội năm còn tính là hoàn chỉnh, các ngươi đi trước bố trí phòng vệ quanh thân, điều tra tình huống của địch, ta sẽ định kỳ an bài người thay phiên cho các ngươi.”
“Được……”
Bọn họ bên này, hết thảy mọi phương hướng phát triển đều gọn gàng, ngăn nắp, Lưu Dược thực nhanh đã mang theo mấy cái rương vật tư lớn trở lại, đạn dược sung túc, lương thảo sung túc, chỉ còn thiếu người.
……
Sau trận chiến này, đội đỏ đã tổn thất mất hai doanh rưỡi trong tổng số mười doanh, cũng không có thể cắn nổi được một ngụm thịt của đội Xanh.
Mười doanh còn lại…..
Lâm Trạch Dương dựa theo cách nói của Vân Thanh Diệu, tiến hành hội báo với Mễ Lị Á , bao gồm vị trí của bọn họ, đạn dược đã dùng hết, cùng trạng thái đang bị hãm sâu vào khu vực của địch, tất cả đều khoa trương miêu tả một lần.
Sắc mặt của Mễ Lị Á đen nhánh, nện súng vào trên tảng đá, “Một đám ngu xuẩn!”
Phó chỉ huy ở bên cạnh cũng có chút giật mình, nhịn không được lui về phía sau một bước.
Mễ Lị Á thấy vậy, trầm tư chớp mắt một cái, một lần nữa mở máy truyền tin ra, ngữ khí tràn ngập quan tâm, “Lâm Dương Trạch, bên này của ta tạm thời không điều được người ra tới, các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình, ẩn núp ở phía sau địch tìm cơ hội.”
Sau khi ngắt liên lạc, vẻ mặt của Lâm Trạch Dương đầy phức tạp nhìn Vân Thanh Diệu, “Ta như thế này có tính là đang nói dối quân tình không?”
“Cũng không tính là như vậy.”, ánh mắt Vân Thanh Diệu tán dương nhìn hắn, tên này khá biết điều.
“Chẳng lẽ chúng ta không phải đang ở trong khu vực của quân địch hay sao?
Chẳng lẽ vừa rồi chúng ta không phải đã hết đạn dược hay sao?
Chẳng lẽ chúng ta không phải mới vừa bị bao vây hay sao?
Chẳng lẽ chúng ta không phải có hao binh tổn tướng hay sao?”
Lâm Trạch Dương:…… Ngươi có lý, ngươi vĩnh viễn có lý!
Ngươi con mẹ nó, muốn đồ vật gì, cũng luôn đem chính mình đặt ở vị trí có lợi nhất, để cho người khác đưa đến trước mặt, còn phải cầu ngươi dùng!
Hắn cảm thấy không bao giờ nên dễ dàng tin tưởng nữ nhân.
Đều nói tâm của nữ nhân như đáy biển sâu, tâm của vị này, là nữ nhân trong nữ nhân!
Trận chiến ở F15 thất bại, Mễ Lị Á tức thiếu chút nữa hộc máu, thậm chí còn có chút thẹn quá hoá giận.
Chiến lực hai bên chênh lệch, phương diện khí thế bên ta bắt đầu xuất hiện xu hướng suy tàn, nếu đối thủ cường thế tấn công tới, nàng cách bị loại trừ không xa.
Dư lại mấy Doanh tuy rằng không dám nói lời nào, nhưng trong âm thầm đã có không ít phê bình đối với sai lầm của nàng ở giai đoạn trước.
“Ta nghe nói, có một nữ sinh phát hiện bẫy rập của đối phương, nhưng nói nàng không nghe……” Tiểu binh cẩn thận chỉ vào bên trên, cùng đồng học nói chuyện.
“Đúng vậy, kênh lúc ấy còn chưa có cắt, ta nghe được, nàng còn cấm người ta phát ngôn!”
“Nghe nói Doanh đội 10 cuối cùng vẫn là nữ sinh kia mang đi ra ngoài, thật muốn nhận thức vị anh hùng kia!”
“Các ngươi nói nữ sinh kia ư? Ta giống như có nhận thức…”
Tình huống nào thì trở nên nổi tiếng nhanh nhất? Kia tự nhiên là ở thời điểm có một người khiến cả cộng đồng ai ai cũng ghét, rồi dẫm lên người đáng ghét này thượng vị……
Vân Thanh Diệu ở trong tình huống như vậy mà chính mình cũng không biết, thanh danh được lan truyền đi ra ngoài.
……
Mặc kệ là vì vãn hồi thể diện của chính mình, hay là vì vãn hồi hoàn cảnh xấu của mình.
Mễ Lị Á chuẩn bị tiến công lần thứ hai, nàng vội vàng muốn tìm được chủ lực của Phương Hồng Thần để quyết chiến.
Nàng phái một vài Doanh đội chưa chịu tổn thất gì, chia thành hai thê đội ( ), yểm hộ lẫn nhau, theo tuyến trận doanh của bên ta đẩy mạnh ra bên ngoài, muốn thanh trừ trận doanh của đội Xanh.
—
( ) Thê đội: bộ phận của đội hình chiến đấu, được bố trí thành nhiều tuyến trước sau theo hình bậc thang.
—
Sau lại phát hiện trận doanh quá rộng, nhân số thì thiếu, liền điều động thêm 3 doanh đội tăng mạnh cho thê đội.
Nhưng không biết nàng nghĩ như thế nào, lại sắp xếp cho thê đội trước một doanh đội, thê đội sau hai doanh đội, cách xa nhau ước chừng 5 km. Thê đội sau ở trên đường núi kéo một đường dài…….
Phương Hồng Thần nghe được tin tức của binh lính trinh sát báo lại, liền quyết định lập tức xuất kích, tiến hành bao vây tiêu diệt.
5 giờ chiều, đột nhiên Đội Xanh khởi xướng công kích Doanh đội một.
Đồng thời lại phái một bộ phận binh lực công kích phía sau Doanh đội 5 ở phía đông nam để kiềm chế Mễ Lị Á.
Cùng lúc đó, đại đội của Phương Hồng Thần đã bắt đầu tiến hành bao vây đối với Doanh đội một của đội Đỏ, hoàn toàn chia cách thê đội trước, thê đội sau, gắt gao vây khốn trong rừng cây, cũng lấy khí thế sét đánh khởi xướng tấn công mãnh liệt.
Trong lúc nhất thời gà bay chó sủa, trận doanh của đội Đỏ lại rối loạn lên.
Kỳ thật, những gì giám khảo đầu bạc đánh giá Vân Thanh Diệu trước đó, đặt ở trên người Mễ Lị Á càng thích hợp hơn.
Nàng mới là một tay cờ bạc, không quan tâm đến đồng đội, sẵn sàng cầm tính mệnh của binh lính đi mạo hiểm đánh bạc.
Mắt thấy đội Xanh sắp tiến công thẳng vào bộ chỉ huy.
Mễ Lị Á có chút rối loạn, nàng không để bụng điểm của chính mình, nàng có rất nhiều biện pháp để đền bù.
Nhưng nếu những người đi theo nàng bị thất bại thảm hại, còn không lấy được một ít đầu người của đội đối phương để làm bổ cứu. Hình phạt được phóng đại lên gấp một trăm lần đưa vào hệ thống giáo vụ, tuyệt đối sẽ làm rất nhiều người bức xúc.
Nếu không phải nàng cách khá xa, thì chắc chắn sẽ có người trực tiếp bắn cho nàng một phát súng.
Thời điểm sách lược của Mễ Lị Á ở trong máy truyền thông tin vang lên, Vân Thanh Diệu liền lắc đầu.
“Nàng ta hôm nay đã phạm vào vô số tối kỵ của việc dụng quân.”, Vân Thanh Diệu nói.
“Từ lúc nàng ta không chịu nghe phản hồi của tiền tuyến, nàng đã chú định sẽ đi lên con đường thất bại này. Hiện tại, nàng không có tìm hiểu rõ ràng tình huống của trận doanh phía dưới cùng với sách lược của quân địch, đã mù quáng muốn ý đồ cứng đối cứng, đội ngũ trước sau vô pháp hỗ trợ lẫn nhau, ta không nghĩ ra được lý do nàng có thể thắng”.
“Vân liên trưởng, ngươi nghĩ chúng ta nên làm sao bây giờ?” Lưu Dược chân chó lại đây, hai mắt tỏa sáng.
“Chúng ta đã có khoảng hai trăm người, nếu chủ lực bị đánh bại thì chúng ta không thể đánh bại được quân địch. Sớm hay muộn cũng sẽ bị tiêu diệt, chỉ bằng đánh du kích, cũng không thể bảo đảm mỗi người bắt được 50 điểm.”, Lưu Dược nói.
Vân Thanh Diệu gật đầu, “Đi giúp nàng đi!”
“Cái gì? Không được!” Hoắc Xuyên là người thứ nhất không đồng ý.
Vân Thanh Diệu cười vô cùng xán lạn, vỗ vỗ bả vai của Hoắc Xuyên, “Rộng lượng một chút!”
“Anh đây không rộng lượng được!” Hoắc Xuyên có chút sinh khí, hất tay nàng ra, “Đây là việc đầu tiên mà ngươi làm khi thượng vị sao? Ngươi làm ta quá thất vọng!”
“Giúp nàng ta chính là giúp chính mình!”, Vân Thanh Diệu hướng hắn chớp chớp mắt.
“Cơ hội tốt như vậy, có lẽ nàng muốn sớm đi ra ngoài nghỉ ngơi, uống trà……”
Mắt Lưu Dược sáng rực lên, “Ngươi là muốn ….”
“Hư…… Phật dạy rằng, không thể nói, không thể nói!”, Vân Thanh Diệu dựng ngón trỏ ở bên miệng.
Người này quá phiền, thanh đao của Đội Xanh tốt như vậy, phải làm một chút gì đó, không thể khiến Mễ Lị Á thất vọng!
Mượn đao giết người, có lẽ số đội viên còn lại của đội Đỏ sẽ cảm kích nàng.