[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 119

Thời điểm học sinh của đội Đỏ ở cửa ra dưới chân núi nhìn thấy Mễ Lị Á, thực sự kinh hãi lắp bắp, bất quá trong lòng cũng âm thầm hả giận.

Vân Thanh Diệu quả thực chính là anh hùng của bọn họ, không cần biết về sau có thắng hay không, nhưng cục tức này cuối cùng đã thuận xuống.

Mấy thành viên đội Đỏ hiểu rõ chân tướng, trộm đánh một chưởng.

“Ta nghĩ, tổng chỉ huy của đội Xanh ước chừng sẽ không thể tưởng tượng được, giết chết Mễ tiểu thư của chúng ta, trên thực tế bọn họ đã mất đi một sự trợ giúp lớn nhất!”

“Các ngươi nói cái gì vậy? Mễ Lị Á không phải là tổng chỉ huy sao? Sao có thể đi giúp đỡ đội Xanh được?”

Thành viên của đội Đỏ xoay người, cười vô cùng đắc ý: “Nàng chỉ là tổng chỉ huy trên danh nghĩa!”

“A?……”

Mọi người không rõ nguyên do, theo chiến cuộc ngày càng đẩy mạnh, thảo luận càng thêm sôi nổi.

Lúc này trên núi, quyền lực một lần nữa được phân lại, Vân Thanh Diệu đã sớm trở thành ông vua không ngai, không khí của đội Đỏ chưa từng vui vẻ như vậy.

“Nếu đánh chính diện, chúng ta sẽ không chiếm ưu thế.” Vân Thanh Diệu nói.

“Cho nên, Vân tổng chỉ huy vừa xinh đẹp mà lại vừa âm hiểm, ý tứ của ngài là gì?” Lưu Dược chân chó đi lên hỏi.

Gậy này đánh thật sự là quá sảng khoái.

‘Vây mười, đánh năm’, hắn rốt cuộc đã minh bạch những lời này có ý gì.

“Xuất kỳ bất ý, sáng tạo chiến cơ. Bên ta tuy rằng trên phương diện binh lực đang ở thế yếu, nhưng chúng ta cũng có ưu điểm!” Vân Thanh Diệu nói.

“Ưu điểm của chúng ta là……?” Hoắc Xuyên cũng thực khoe khoang, theo sát hỏi.

Vân Thanh Diệu chỉ chỉ vào chính mình: “Tổng chỉ huy của các ngươi!”

“Y……” Mọi người đồng loạt ‘xí’ nàng, bất quá không khí lại hòa hợp không ít.

“Binh pháp Tôn Tử nói, người giỏi cầm quân, đánh trận có thể để mình không bị địch đánh thắng, nhưng không thể chắc chắn được rằng mình sẽ đánh thắng địch. Điều đó có nghĩa là chiến thắng có thể dự đoán nhưng không thể khẳng định tuyệt đối.”

“Vân tổng chỉ huy, tuy rằng ta nghe không hiểu, nhưng mà ta rất nghe lời. Ngươi nói đi, muốn đánh như thế nào?” Một Doanh trưởng xông ra nói.

“Ta tới phân tích cục diện hiện tại của chúng ta một chút.” Vân Thanh Diệu đánh giá từng gương mặt trẻ tuổi trong bóng đêm, trầm ổn nói.

“Chúng ta còn dư lại 3000 người, phía quân địch đánh giá còn khoảng 4000 người, chênh lệch một ngàn người.”

“Tê……”

Vừa nãy quá hưng phấn, không có ý thức được. Sau khi an tĩnh lại mới cảm thấy, cục diện cũng không có mỹ diệu như trong tưởng tượng.

Lưu Dược có chút bất an, hoạt động một chút: “Chúng ta tiếp tục thu hồi tác chiến?”

“Không” Vân Thanh Diệu lắc đầu.

Vị trí của bọn họ là đỉnh núi, phóng mắt nhìn lại, khắp khu vực đều có thể thu được hết vào trong mắt.

“Kỳ thật, ta vẫn luôn không hiểu một vấn đề. Đó chính là, vì sao hai bên Đỏ, Xanh đều phải chiếm cứ một đỉnh núi?” Vân Thanh Diệu chậm rãi nói ra nghi hoặc của chính mình.

“Điều này không phải đơn giản sao? Vì chúng ta cần căn cứ địa.” Có Doanh trưởng theo sát trả lời.

“Căn cứ địa có tác dụng gì? Bố trí được phòng ngự mới là căn cứ địa.”

“Nhân số của chúng ta quá ít, hai đỉnh núi này lại rất lớn, không có cách nào bố trí phòng ngự hoàn toàn được. Như vậy, nếu trận doanh tuyến kéo dài, chúng ta chỉ có ít người…..”.

Lưu Dược cũng đã hiểu ra vấn đề, mấy người toàn bộ rơi vào trầm tư.

Sự thật đã chứng minh, nếu đội Xanh muốn tới chỗ bên này của bọn họ, thì chẳng khác gì đi vào hậu hoa viên của nhà mình.

Một nơi không thể bố trí phòng ngự, vậy giữ để làm gì?

Một đám người cả nửa ngày không có lên tiếng.

Vân Thanh Diệu tiếp tục nói: “Từ tổng thể tới xem, hiện tại, khối trận doanh này đã không còn là trợ lực cho chúng ta nữa, mà ngược lại, đã trở thành liên lụy.”

“Xác thật là như vậy!” Một Doanh trưởng lên tiếng.

“Chênh lệch nhân số quá lớn, đối phương hoàn toàn có thể lấy tĩnh chế động, chỉ cần bọn họ vẫn luôn tránh né, kéo dài tới khi trận doanh chiến kết thúc, chúng ta liền thua.”

Mọi người đều dựng lỗ tai lên, cảm giác tựa hồ bọn họ bên này có chút không lạc quan.

“Tình thế ép buộc chúng ta không thể không chủ động tiến công, đi bắt lấy đầu người. Nhưng mà một khi chúng ta chủ động, liền có khả năng càng cấp cơ hội cho đối phương.” Doanh trưởng doanh đội 2 cũng nói.

Vân Thanh Diệu trầm tư nửa ngày: “Hiện tại, chúng ta vẫn còn một cơ hội.”

“Ngài nói đi!”, Doanh trưởng doanh đội 3 thập phần ân cần.

“Vật tư!” Vân Thanh Diệu chỉ nói hai từ này.

Lưu Phàm Thành dẫn đầu sờ bụng: “Ngươi không nói thì thôi, vừa nói ta liền thấy đói bụng.”

Nguyên một ngày đánh trận, rương đạn dược tìm được không ít, nhưng vẫn luôn không có đồ ăn.

“Nơi đó là chỗ nào?” Vân Thanh Diệu chỉ tay về một vị trí giữa hai ngọn núi.

Lưu Dược đứng ở bên cạnh nàng, xác nhận vị trí: “N5, là một chỗ phục kích rất tốt, nhưng đội Xanh sẽ không phạm phải sai lầm cũ.”

N5-N9 đều là đường núi nhỏ hẹp, kéo dài chừng 4 km, từ hướng Đông Bắc qua hướng Tây Nam, địa thế hiểm yếu nhất chính là đoạn giữa. Đoạn mương đầy đất sâu mấy chục trượng, đỉnh núi bằng phẳng, cỏ dại mọc thành cụm, dễ bề ẩn nấp cùng bố trí binh lực, là nơi để phục kích địch cực dễ dàng.

Nhưng theo lời của Lưu Dược, địa phương rõ ràng như thế, đội Xanh sẽ không vô duyên vô cớ, phạm lại sai lầm của quá khứ.

Ngón tay trỏ trái của Vân Thanh Diệu lắc nhẹ: “Không, bọn họ nhất định sẽ đi!”

Hàn quang chớp động giữa những ngón tay phải của nàng, khiến cho trong lòng Hoắc Xuyên ngứa ngáy, nghĩ trở về cũng kiếm ba đồng tiền xu tới chơi.

Nghe nói thời đại cổ địa cầu, mọi người đều chơi mấy thứ đồ này, cũng không ngừng chuyển như vậy, trông có chút soái……

“Tổng chỉ huy, vì sao?” Mấy vị doanh trưởng khó hiểu hỏi.

“Đại khái, bên kia sẽ là nơi đồ ăn được thả xuống.”

“Ngươi sao lại biết?” Lưu Dược lập tức hỏi.

Vân Thanh Diệu không tính toán giải thích nhiều: “Tính ra tới.”

Lời này vừa nói ra, Lưu Dược nháy mắt lui về phía sau, sợ nàng hỏi tiếp một câu: “Ngươi muốn hỏi sao?”

Vân Thanh Diệu nhìn về phía các Doanh trưởng: “Trực giác nói cho ta biết, nơi đó tất có thu hoạch”.

Lưu Dược đã minh bạch, nàng nói nhiều như vậy, hợp lại đại ý chỉ có một, chính là muốn đem trận doanh tuyến, từ núi rừng bên này, chuyển tới vị trí N5.

Mấy Doanh trưởng hai mặt nhìn nhau: “Tổng chỉ huy, ngươi có nghĩ tới vị trí N5 đó rất nguy hiểm không?”

Vân Thanh Diệu cười nhạt: “Ta biết, vị trí kia không dài, nếu bị bao vây, lại không có vật tư cung ứng liên tục, chúng ta chỉ có thua.”

“Vậy sao ngươi vẫn muốn đi qua mạo hiểm?” Một doanh trưởng có chút nghi hoặc.

“Chúng ta cần phải đi. Hãy tin tưởng ta, chiến đấu sẽ không kéo quá dài. Hiện tại là đêm tối, nếu đối phương không có tới, chúng ta còn có thể có cơ hội bổ cứu…”

Vân Thanh Diệu ân cần dụ dỗ, nàng có chút thở dài. Nếu nói cho bọn họ rằng do bản thân nàng tính ra tới, sẽ không có ai tin. Còn phải đi một đường vòng lớn, nói một bộ đồ vật logic rõ ràng mới được.

“Tổng chỉ huy, tuy rằng ta không ủng hộ quan điểm của ngươi, nhưng chiến tích của ngươi làm ta quyết định tin tưởng ngươi.” Doanh trưởng doanh đội 6 dẫn đầu tỏ thái độ ủng hộ.

Những người khác suy nghĩ nửa ngày, đối phương hiện tại tập trung binh lực, thật sự cũng không có biện pháp nào tốt hơn, vì thế sôi nổi tỏ thái độ.

“Thực tốt, kế tiếp, để cho chúng ta tới dạy quân địch, cái gì gọi là túi chiến thuật.”

Vân Thanh Diệu một lần nữa chỉnh lại đội ngũ, đem binh lính chia thành sáu Doanh, toàn bộ Đặc Chiêu sinh đơn độc tạo thành một đội đột kích.

Nàng ở trên bản đồ tiến hành bố cục toàn bộ, lời nói ngắn gọn, bố cục sáng tỏ, cơ hồ tất cả mọi người vừa xem đã hiểu.

“Doanh đội một đi đến sườn trái N5 “Cản đầu”, Doanh đội 2 ở sườn nam N6 “Trảm eo”, Doanh đội 3 đến sườn nam N7 “Đoạn đuôi”, Doanh đội 5, 6 bố trí ở sườn Bắc. Đội đột kích cản trở chi viện của bọn họ ……”

“Xuất phát!”

Bình Luận (0)
Comment