[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 120

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn hướng tới mục tiêu mà đi.

N5-N9, vị trí này, ngày thường không riêng đội Xanh sẽ không đi, mà chính đội Đỏ, cũng sẽ không dễ dàng đi qua.

Trừ bỏ cách xa trận doanh của bên ta mười mấy km, nếu đột ngột đi qua bên kia, hành quân quy mô lớn thì sẽ rất dễ bị phát hiện. Muốn lén đi qua, thì khó khăn cũng không hề nhỏ.

Tuy rằng tố chất thân thể của người tinh tế rất cao, cộng thêm hơn một tháng quân huấn, bọn họ cũng đã hình thành được bản lĩnh leo núi. Nhưng khu vực kia, đối với bọn họ, ngay cả những người đã đạt tới tố chất thân thể cấp A, cấp S, đều không coi là dễ dàng.

Màn đêm dần buông xuống, một trận gió lạnh không biết từ nơi nào thổi qua, trời tự nhiên đổ mưa to.

Thành viên đội Đỏ không có gì để che đậy, dù cho có đang mặc y phục phòng hộ, nhưng đi bên trong cơn mưa to, vẫn cảm giác được rét lạnh cùng lầy lội.

Khi đi được một phần ba quãng đường, cuồng phong, mưa to hỗn loạn, cây cối đều bị thổi đến lắc lư, mặt đường càng ngày càng trơn trượt, mọi người đã chạy cả ngày, vừa mệt vừa đói, súng ống ở trong loại thời tiết này, cũng trở nên có vẻ cực kỳ nặng nề.

Toàn đội bị xối đến ướt nhoẹt, Vân Thanh Diệu rùng mình một cái, một chân dẫm vào khoảng không, thiếu chút nữa trượt xuống từ trên núi đá.

“Vân Thanh Diệu!” Lưu Dược nhảy đến bên cạnh nàng, gào thét giữ chặt tay nàng, đem nàng kéo lên.

“Ngươi thế nào rồi?” Lưu Dược cúi đầu, nước mưa cọ rửa đôi mắt đến không mở ra được.

“Không có việc gì, tiếp tục đi! Đi qua đoạn này thì tốt rồi!”

Không có người kêu dừng lại, Vân Thanh Diệu sờ soạng ở trên chân một phen, không rên một tiếng, tiếp tục đi.

Rốt cuộc sau nửa giờ, đã đến được vị trí N5.

Mọi người tìm hòn đá để tránh gió che mưa, miễn cưỡng nghỉ ngơi lấy lại sức.

Mưa rốt cuộc cũng có dấu hiệu ngừng rơi, nhưng trời thì vẫn cứ âm u, gió lạnh vờn quanh, thật vất vả mới đi được đến đây, lại không thể nhóm lửa để tránh bại lộ. Tất cả mọi người ướt đẫm súc ở bên nhau, chờ đợi mệnh lệnh.

Chính mình quyết định làm, không có người oán giận, bọn họ thậm chí còn không sinh ra cảm xúc hoài nghi.

Chỉ cần ở lúc chịu đựng không nổi, nhìn cô gái thân hình mỏng manh lẫn trong đám người kia một cái, tựa hồ liền có một loại cảm giác chắc chắn trong lòng.

“Hết thảy vì thắng lợi!” thành viên đội Đỏ nắm chặt tay.

“Đội Đột kích chuẩn bị, trước tiên hãy đi đoạt lấy vật tư!” Vân Thanh Diệu ở trong máy truyền thông tin phát ra mệnh lệnh.

Hoắc Xuyên có chút ngốc: “Cái gì?”

Còn không đợi hắn nghĩ ra nguyên cớ, một số lượng lớn xe Huyền phù bật đèn sáng chói, bay lại đây, dừng ở vị trí N5 này.

Cửa xe mở ra, bao dù mang theo vật tư được vứt xuống dưới.

“F*ck!”

“Thần!”

“Chỉ huy, ngươi có phải là con rơi của thượng đế hay không?”

Tất cả mọi người đều nhỏ giọng, sĩ khí có thể dùng 2 từ phấn khởi tới để hình dung.

Đi theo một vị chỉ huy liệu sự như thần, sẽ có cảm giác gì?

Dù sao bọn họ đã cao hứng đến không còn lời gì để nói.

……

Mưa to, không chỉ là khảo nghiệm đối với đội Đỏ, cũng là khảo nghiệm đối với đội Xanh.

Phương Hồng Thần phán đoán, đội Đỏ đại khái muốn thừa dịp trời mưa tấn công bọn hắn một cách đột xuất, đoạt lại chênh lệch đầu người.

Cho nên hắn ở địa phương thích hợp nhất thiết kế mai phục, nhưng thẳng cho đến lúc mưa đã tạnh, cũng không có một bóng người.

“Vị chỉ huy này của quân địch có chút khó đoán.”

Vẻ mặt của Trương Vân Bằng mệt mỏi, cho dù là bất cứ ai, nếu ở trong nước nằm im không nhúc nhích suốt nửa giờ đồng hồ, đều sẽ không cảm thấy tốt nổi.

“Trời mưa là cơ hội tốt nhất của bọn họ, liền dễ dàng buông tha như vậy sao?”

Phương Hồng Thần cũng đoán không ra được, nếu là hắn, hắn nhất định sẽ đục nước béo cò.

“Chỉ huy, nhìn xem, có vật tư!” Có binh lính trinh sát hô lên.

“Đi đến đâu?” Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm chiếc xe huyền phù kia.

Vật tư, ai lấy được trước thì sau này mới có tự tin.

Phương Hồng Thần quyết đoán phất tay: “Nhanh chóng xuất phát, vượt lên trước đội Đỏ, cướp bằng được vật tư.”

“Anh Phương, chúng ta có ưu thế đầu người, bên kia dễ thủ, khó công, có thể mai phục.” Trương Vân Bằng nói.

“Nghe mệnh lệnh của ta, chiếm lĩnh N5. Doanh đội 3, Doanh đội 4 tiến vào từ phía sườn đông, Doanh đội 4, Doanh đội 5 lấp kín phía sườn Tây!” Cơ hội Tốt như vậy, Phương Hồng Thần tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.

Hắn và Vân Thanh Diệu đều nghĩ đến một vấn đề giống nhau, địa hình này chính là lựa chọn tốt nhất để mai phục……

Đội Đỏ đã sớm ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, đội viên đội đột kích đem rương vật tư tập trung tại ví trí N5.

Cách đội Xanh đến đây còn có vài phần chung ý tưởng với bọn họ. Bọn họ thậm chí đã chuẩn bị trước ở hai cửa vào.

“Đã chuẩn bị tốt chưa?” Âm thanh thanh lãnh của Vân Thanh Diệu vang lên.

“Tốt!” Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng đáp lại.

“Thực tốt, nếu ta là Phương Hồng Thần, chắc chắn sẽ so đấu tốc độ, chạy tới đây mai phục, nhưng hắn không biết chúng ta đã tới trước một bước. Lưu Dược, ngươi đi vị trí N9….”

“Tuân mệnh!”

Động tác của đội Xanh cũng cực nhanh, Lưu Dược cơ hồ vừa đến nơi, còn chưa kịp thở dốc liền cùng một tiểu đội của đội Xanh tiếp xúc, hai bên triển khai giao hỏa.

“Oanh……”

“A……”

Các huấn luyện viên theo dõi phía trước màn hình rốt cuộc cũng đứng thẳng lên.

Bọn họ nhìn màn hình, hai vị chỉ huy đang đối chọi gay gắt, lộ ra một cỗ hương vị tử chiến thế kỷ.

Phương Hồng Thần: “Đây là mai phục, đối phương đã giành được cơ hội trước. Chúng ta lui ra ngoài.”

Vân Thanh Diệu: “Nhân số của bọn họ nhiều hơn so với chúng ta, cứ để quân tiên phong đi, tạm lưu lại chủ lực của bọn họ.”

Phương Hồng Thần: “Chúng ta có ưu thế về nhân số, bảo trì tập trung binh lực, phá vòng vây, bọn họ sẽ không thực hiện được.”

Vân Thanh Diệu: “Mỗi trận chiến đều tập trung ưu thế binh lực tuyệt đối, chỉ đánh một bộ phận của bọn họ.”

Phương Hồng Thần: “Chiến lược của đối phương đã vô cùng rõ ràng, bọn họ muốn sáng tạo ra một phần cơ hội, lấy nhiều thắng ít. Chúng ta tiêu diệt bọn họ trước, Doanh đội 3 ở N5 đi qua, hội hợp với Doanh đội 10 ở vị trí N9, hình thành vòng vây.”

Vân Thanh Diệu: “Buộc bọn họ phải động lên, doanh đội 1 phụ trách ngăn chặn từ chính diện, Doanh đội 2 từ phía bên phải bất ngờ đánh chiếm cửa ải, Doanh đội 3 quay về ngọn núi cao ở phía nam, dùng hỏa lực áp chế.”

……

Phương Hồng Thần chưa từng đánh qua một trận nghẹn khuất như vậy.

Tựa hồ mỗi một bước hắn đi, đều đã ở bên trong tính toán của đối phương.

Đối diện sao có thể từ bên trong những bẫy rập hư hư thật thật, đánh thẳng vào điểm yếu binh lực của hắn?

Loại nghẹn khuất này, thậm chí khiến hắn phát sinh cảm giác, có phải có người đã để lộ ra chiến lược của hắn hay không?

Phương Hồng Thần là kiểu người vô cùng cẩn thận, bố cục của hắn nhất định sẽ lưu đủ chuẩn bị ở phía sau, nhưng Vân Thanh Diệu lại không cho hắn cơ hội chuẩn bị.

Chẳng sợ đại quân còn chưa có hoàn toàn tiến vào trong túi của nàng, nàng cũng muốn buộc bọn họ phải tiến vào.

Phương Hồng Thần thận trọng từng bước, Vân Thanh Diệu lại ép sát từng bước, chính diện đối chiến rất nhanh liền khai hỏa.

“Vòng qua bọn họ! Đánh! Cường công!” Vân Thanh Diệu quát.

Theo một câu này rơi xuống, tiếng viên đạn bắn ra vang vọng khắp cả khu rừng.

“Chúng ta đã đánh tới hiện tại, đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta, hãy lấy vị trí của chính các ngươi làm cứ điểm, chỉ cần không lùi bước, chúng ta chắc chắn sẽ chiến thắng!”

Trong giọng nói của Vân Thanh Diệu mang theo chút nghẹn ngào, sau khi hô khẩu hiệu xong, nàng dẫn đầu công kích.

Đây là một vị trí rất tốt, chỉ có Vân Thanh Diệu biết. Nàng dẫn theo người ở chỗ này chuẩn bị sẵn bẫy tập, đã chiếm cứ thiên thời địa lợi.

“Sát! Lao ra!” Phương Hồng Thần giơ súng ra, đã sớm hiểu rõ tính toán của Vân Thanh Diệu.

“Cơ hội khó có được! Không cần tiếc rẻ thể lực! Không cần tiết kiệm đạn dược! Tất cả mọi người sốc tinh thần lên, đôi mắt trừng sáng lên, nhìn chuẩn người, giết cho ta!” Vân Thanh Diệu tiếp tục hét.

Phương Hồng Thần thấy rút lui không xong, quay đầu chuẩn bị cứng đối cứng: “Xông vào, nhân số của chúng ta nhiều hơn so với bọn hắn, chiếm cứ cao điểm, giết ngược trở lại.”

……

Hai bên đánh đến hứng khởi, nhân số trong sân điên cuồng giảm mạnh.

Học sinh canh giữ ở dưới chân núi đang buồn chán đến chết, nhìn thấy số đầu người trên màn hình liền phát ngốc.

Đột nhiên, một người kinh hô lên: “Tình huống này là như thế nào?!”

Cả đám chạy lên xem, tất cả đều phát ngốc.

Số lượng đầu người của hai bên Đỏ, Xanh bắt đầu thẳng tắp hạ xuống, tốc độ cực nhanh, khiến người líu lưỡi.

Cùng lúc đó, trên núi truyền đến âm thanh gào thét đinh tai nhức óc.

“Tiếng gì đấy?”

“Bọn họ đang kêu cái gì đấy?”

“Tựa hồ là —— giết?!”

Bọn học sinh có chút bay lên, sôi nổi nắm chặt tay, hận không thể chính mình cũng đi lên chém giết một hồi.

Đều là học sinh quân giáo, trò chơi nhiệt huyết như vậy, bọn họ lại cô đơn rơi xuống, như này làm sao mà nhịn được?!

“Đánh! Đánh! Đánh!” Vân Thanh Diệu giơ súng, một bên xạ kích một bên điên cuồng hét lên.

“Chiến sĩ đối diện là ai? Các ngươi có nhận thức hay không?! Đối diện chính là địch nhân của chúng ta, bắt lấy điểm của bọn họ, bắt lấy đầu người của bọn họ!” Vân Thanh Diệu gào rống.

Các nam sinh bị kích thích, hai mắt đỏ đậm, ngón tay gắt gao đặt ở trên cò súng.

Đội Đỏ cơ hồ bất chấp che giấu, một đám anh dũng vọt lên, có mấy người không còn đạn dược, gắt gao kéo đối phương vật lộn.

Nhìn tình huống trên màn hình, các huấn luyện viên đều có chút líu lưỡi.

“Ta lần đầu tiên nhìn thấy loại tâm huyết này ở trên người của học sinh!”

“Nữ sinh này thật không bình thường……”

“Bất quá, nàng hoàn toàn có thể tiếp tục rút lui, không cần thiết phải cứng đối cứng nhanh như vậy, thế này không giống phong cách của nàng lắm.”

Trương Giáo quan hừ một câu: “Đây mới là phong cách của nàng!”

“Nói vậy là ý gì?” Một huấn luyện viên nhíu mày hỏi, có chút khó hiểu.

“Thể năng của nàng sắp khô kiệt! Hơn nữa đội Đỏ vẫn luôn bôn ba đường dài, ngươi xem tựa hồ lấy được không ít chiến quả, nhưng vô luận vũ khí hay là thể lực, đều đã tiêu hao cực lớn. Trên chiến trường mọi thứ đều có thể thay đổi trong nháy mắt, đối thủ lại là Phương Hồng Thần, nếu cứ cố kéo dài thời gian, sẽ không có chỗ tốt.”

“Đội Xanh rất mạnh, chỉ huy lâm chiến phản ứng cũng rất nhanh, thật đáng tiếc!” một huấn luyện viên lắc đầu.

“Cũng không hẳn, địa hình này, đối với đội Đỏ vô cùng có lợi, cứ chờ xem!”

Trương Giáo quan chỉ vào phía trên màn hình, theo giọng nói của hắn rơi xuống, trên màn hình xuất hiện dòng chữ thật lớn…..

Đội Xanh vs đội Đỏ!

Đội Đỏ thắng!

“A……Sao lại như vậy?!”

“Ha ha ha, thắng? A? Ta sao thấy thật không thể tin nổi như vậy?”

Bình Luận (0)
Comment