[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 122

Vân Thanh Diệu và Hoắc Xuyên hai người ngươi tới ta đi đấu võ mồm.

Một làn gió thơm thổi qua, không khí tức khắc liền trở nên không hài hòa.

“Nha, Mễ tổng chỉ huy.” Vân Thanh Diệu nhếch môi, cười tủm tỉm nhìn nàng.

“Vân Thanh Diệu, ta có cái gì làm không tốt, ngươi trực tiếp nói với ta là được, ngươi vì sao lại cố ý làm như vậy?” Mễ Lị Á nhìn nàng.

“Lời này dựa vào đâu mà nói như vậy?” Vân Thanh Diệu chớp chớp mắt.

“Ngươi…… Ngươi ngày hôm qua? Nếu không phải Doanh trưởng Doanh đội 5 hội báo cùng ta như vậy, ta sao sẽ lọt vào bẫy của đội Xanh? Doanh trưởng Doanh đội 5 là nghe mệnh lệnh của ngươi……” Mễ Lị Á nói nói, vành mắt liền đỏ.

Vân Thanh Diệu vừa thấy tư thế này, mẹ kiếp

Đây là bạch liên hoa + kỹ nữ trà xanh trong kịch bản kinh điển.

Cứ để cho nàng khóc đến lợi hại như vậy?

Đến lúc đó nàng chính là có lý mà không rửa sạch được.

Trong sân lúc này có không ít cao tầng của trường học, ai mà biết được có người của Mễ gia hay không?

Vạn nhất có một tên não tàn nào một hai phải mở rộng chính nghĩa, nàng chỉ sợ không có trái cây tốt mà ăn.

Vân Thanh Diệu không đợi Mễ Lị Á bắt đầu rớt nước mắt, đã hung hăng véo đùi của chính mình một cái, trong nháy mắt mắt mũi đều đỏ.

Một giọt nước mắt rơi ra, theo má trái lăn xuống.

Một động tác như vậy của nàng, làm cho cảm xúc mà Mễ Lị Á ấp ủ cả nửa ngày, đều bị dọa trở về.

“Ah, ngươi làm sao vậy?” Hoắc Xuyên cũng bị hù đến nhảy dựng, bao nhiêu ngày huấn luyện, nàng bị Trương Giáo quan buộc tập luyện thành cái đức hạnh gì cũng chưa từng thấy nàng khóc qua, sao bây giờ lại vô duyên vô cớ khóc thành như vậy?

Giọng nói của Hoắc Xuyên không nhỏ, tức khắc hấp dẫn không ít ánh mắt lại đây.

Đội viên đội Đỏ lập tức xông đến: “Vân Thanh Diệu, làm sao vậy?”

“Không có việc gì, không có việc gì” Vân Thanh Diệu xua xua tay, dùng mu bàn tay lau lung tung vào đôi mắt, “Hạt cát bay vào mắt thôi.”

Đám nam sinh:…… Đây là đại lễ đường của tinh tế, sao có thể có hạt cát được?!

Vị Vân tổng chỉ huy này, trên chiến trường sát phạt quyết đoán, dưới tình huống gian nan như vậy vẫn luôn chuyện trò vui vẻ. Hiện tại bộ dáng này, muốn nói là không có việc gì, ai tin?

Vân Thanh Diệu chính là anh hùng của bọn họ, không nói đến việc đã cứu chữa sai lầm của Mễ Lị Á ở giai đoạn trước, còn làm cho bọn họ nể phục thật sâu.

Nếu bởi vì thay Mễ Lị Á làm tổng chỉ huy, liền phải bị nhắm vào……

Mọi người tự động bổ não, bổ não xong liền tức giận, ánh mắt đều nhìn về phía Mễ Lị Á một cách không thân thiện.

“Ngươi đừng có đóng kịch, ta cũng không có làm gì ngươi nha!”

Mễ Lị Á quả thực ghê tởm, giọng nói tự nhiên cũng không được tốt.

“Không có việc gì, không có việc gì, không có quan hệ gì với Mễ Lị Á, là ta chính mình……”

Mễ Lị Á:……Đệch, đây là lời nàng muốn nói, cư nhiên lại dám đoạt lời kịch của nàng!

“Làm sao vậy?” Giọng nam trầm thấp vang lên.

“Trương Giáo quan!”

Vân Thanh Diệu đứng thẳng, thần thái nháy mắt hồi phục như bình thường: “Không có gì, đôi mắt ta không thoải mái, khiến bọn họ hiểu lầm.”

“Phải không?” Trương Qua không tỏ ý kiến.

Trên mặt Mễ Lị Á lúc đỏ lúc trắng: “Huấn luyện viên, ta qua bên kia ngồi.”

“Đi thôi” Trương Giáo quan gật đầu.

Mễ Lị Á trước khi đi, âm trầm liếc mắt nhìn Vân Thanh Diệu một cái.

Vân Thanh Diệu ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc vô tội.

Trương Giáo quan hạ ống quần, ngồi xuống ở bên cạnh , đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng Vân Thanh Diệu: “Diễn khá tốt đấy!”.

“Đời người vốn như diễn, nhìn kết quả này, so với động gân động cốt thì khá hơn nhiều, lại không tổn thương hòa khí.” Vân Thanh Diệu cũng không biện giải, đạm nhiên ngồi xuống.

Trương Giáo quan:…… Không thấy người ta đều bị ngươi làm cho tức điên rồi sao? Là không tổn thương hòa khí của chính ngươi đi?

Vân Thanh Diệu không có tiếp tục nói chuyện, nàng ngồi ở trên ghế điều chỉnh hơi thở.

Chiến dịch ngày hôm qua thu hoạch cực lớn.

Lực tín ngưỡng mãnh liệt, mênh mông đánh sâu vào trong thức hải của nàng, khiến cả người vô cùng thoải mái.

Tín nhiệm, cũng là một loại lực tín ngưỡng.

Xem ra chức nghiệp này của nàng cũng coi như là chó ngáp phải ruồi.

“Diễn tập ngày hôm qua, ngươi đã từng học qua chưa?” Trương Giáo quan rốt cuộc không nhịn được, nghiêng đầu hỏi nàng.

“Nghiêm khắc mà nói là chưa từng.” Vân Thanh Diệu đáp.

“Vậy ngươi làm như thế nào mà đánh thắng được trận này?”

Trương Giáo quan thập phần tò mò, hắn đã quan sát toàn bộ hành trình và sách lược của Vân Thanh Diệu, cũng thử đặt chính mình vào đó, phát hiện ở dưới hoàn cảnh tương tự, hắn cũng không thể nào ôm được toàn cục giống như học sinh này, đội Đỏ phảng phất như mở được góc nhìn của thượng đế.

Nàng rốt cuộc đã bằng cách nào thấy được dấu vết, rồi suy diễn trận hình của chính mình?

“Ta có thiên phú dị bẩm chăng?” Vân Thanh Diệu thử thăm dò đáp lại.

“Ngươi có biết rằng chỉ cần tổng kết chưa mở ra thì quân huấn sẽ không tính là kết thúc không?” Trương Giáo quan hiển nhiên không tin cái đáp án này, trong lời nói mang hương vị uy hiếp mười phần.

Vân Thanh Diệu bĩu môi: “Ta biết tính, ngươi muốn hỏi sao?”

Hoắc Xuyên cùng Lưu Dược đồng loạt che mắt.

Vẫn là Lâm Phàm Thành không đành lòng: “Huấn luyện viên, quấy rầy một chút, ta đi giáo dục lại thứ đồ này.”

Hắn đứng dậy, kéo Vân Thanh Diệu đi sang góc tường bên cạnh.

Vân Thanh Diệu khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Trương Giáo quan là huấn luyện viên chỉ dạy cách đấu trong học kỳ tới của chúng ta!”

Vân Thanh Diệu:…… Nàng đã hiểu, hiện tại chỉ nghĩ nói, con mẹ nó!!

Cho rằng thật vất vả mới rời đi được tòa miếu căn cứ này, rốt cuộc cũng không chạy ra khỏi lòng bàn tay của người ta, ai ngờ…

Lâm Phàm Thành đối mặt với ánh mắt u oán của nàng, buông tay nhún vai, tỏ vẻ tận tình tận nghĩa.

Vân Thanh Diệu hít sâu một hơi, hai tay niết má đẩy lên trên, lộ ra một nụ cười thật hoàn mỹ.

Cuối cùng xoay người, bước lại chỗ cũ: “Huấn luyện viên, có khát nước không, mời ngài uống nước.”

“Huấn luyện viên, lúc nãy ngài đã nói đến chỗ nào rồi?”

Trương Qua:…… Tâm thật mệt, hắn không nghĩ muốn nói chuyện tiếp……

Liên Nghệ đi lên bục giảng, tiến hành tổng kết quân huấn.

Hắn đứng ở đó, thân ảnh cao dài đổ bóng xuống mặt đất, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, khí tràng cả người áp bách vô cùng.

Mọi người giống như uống một ngụm nước đá, sống lưng đều thẳng hơn so với ngày thường rất nhiều.

“Quân huấn là sự bắt đầu cho sinh hoạt nơi vườn trường của các ngươi. Trong hơn ba mươi ngày vừa qua, ta đã nhìn thấy các ngươi từng ngày trưởng thành, vô cùng vui mừng……”

“Đặc biệt là diễn tập ngày hôm qua, đã cho ta thấy ở trên người các ngươi sự nhiệt huyết đã lâu, thấy được hy vọng về tương lai……”

“Các ngươi biểu hiện đều thực không tồi, đặc biệt là chỉ huy của hai đội Đỏ, Xanh.”

Khi Liên Nghệ nói tới đây, khóe miệng Mễ Lị Á không nhịn được nhếch lên. Quân hàm có cao thì sao? Không phải cuối cùng vẫn phải cho Mễ gia của nàng mặt mũi sao?

Mễ Lị Á đang ấp ủ xem sẽ nên phát biểu cảm tạ như thế nào khi lên bục.

Đột nhiên……

“Phương Hồng Thần và Vân Thanh Diệu, hai vị bạn học biểu hiện vô cùng xuất sắc. Bọn họ có thể ở trong loạn cục suy nghĩ cặn kẽ, sau khi lâm vào doanh trận của địch vẫn từng bước vì mọi người, nghĩ cách xoay chuyển hoàn cảnh xấu của bên ta, phản ứng nhạy bén không chịu thua. Bọn họ, cùng với rất nhiều người trong các ngươi, đã rất có phong thái của một người quân nhân liên Bang.”

“Thông qua Giáo Ủy Hội cùng tập thể các giáo quan nghiên cứu, hiện quyết định thưởng thêm cho đồng học Vân Thanh Diệu 50 điểm, đồng học Phương Hồng Thần thêm 40 điểm!”

“Xôn xao……” Lời này vừa thốt ra, tiếng vỗ tay vang lên thành một mảnh.

Móng tay Mễ Lị Á thiếu chút nữa véo vào thịt, ánh mắt biến đổi liên tục.

“Liên Nghệ…… Hừ!”

“Ta muốn mời bạn học Vân Thanh Diệu của đội Đỏ, đại biểu cho các học sinh, lên phát biểu một chút cảm tưởng của nàng, mọi người cùng hoan nghênh.”

“Xôn xao……”

“Vân tổng chỉ huy!”

Lại là tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thành viên đội Đỏ tự giác đứng thẳng, dõi mắt nhìn theo từng bước chân của nàng đi lên bục giảng.

Vân Thanh Diệu đứng ở vị trí trung tâm, chớp mắt, chờ đến sau khi phía dưới an tĩnh lại, mới bắt đầu cất tiếng nói.

Câu đầu tiên của nàng, lại khiến không khí phía dưới càng thêm an tĩnh.

“Xin tự giới thiệu một chút, ta tên Vân Thanh Diệu, đến từ Lam Tinh.”

“Ta yêu quê nhà của ta, ta lấy tinh cầu của ta là vinh dự!”

“Mỗi người chúng ta đều có quê nhà của chính mình, đây là tín niệm sau lưng của mỗi chiến sĩ bảo vệ quốc gia chúng ta……”

Ngữ điệu của Vân Thanh Diệu mát lạnh, trong đó mang theo thư hoãn, giống như một ca khúc xa xôi làm người ta cảm động.

Nàng phát biểu 1 bài rất dài cổ vũ tất cả học sinh vì tổ quốc mà chiến đấu.

Chỉ có Hoắc Xuyên cực kỳ hiểu biết tính cách của người này, mới có thể nghe ra được, đằng sau những lời nói của nàng, tất cả đều là để đánh yểm trợ cho câu nói đầu tiên.

Từ đầu tới cuối, nàng chỉ nghĩ nói một sự kiện: “Nàng là người Lam Tinh, nàng yêu quê nhà của nàng!”

Mũi Lưu Dược có chút chua, hắn chưa từng trải qua loại tình cảm sâu nặng này.

Đương nhiên khi mà một người trên lưng phải đeo quá nhiều sự tình, liền sẽ không tự giác mà cường hãn. Thân ảnh của nữ sinh kia lúc này lại vô cùng cao lớn.

Phía dưới, mấy học sinh người Lam Tinh nhịn không được giơ tay lên hốc mắt.

Trong khi bọn họ cảm thấy chính mình kém người tinh cầu khác một bậc, thời điểm bọn họ kẹp chặt cái đuôi để làm người, thì người khác lại có thể dùng ngữ khí kiêu ngạo, nói ra chính mình là người Lam Tinh, người khác vẫn luôn đang nỗ lực, bọn họ cũng cần phải cố gắng!

“Được rồi, điều cuối cùng mà ta muốn nói là, ta chỉ có thể chất cấp B, nhưng ta tin tưởng là ta có thể sáng tạo lên kỳ tích!”

“Chúng ta đều có thể! Mọi người có tin không?!”

Cùng với những lời này, Vân Thanh Diệu cười, đi xuống bục giảng.

Cái bóng dáng có chút đơn bạc kia, lại lưu thật sâu trong lòng mỗi học sinh trong trường.

Trước mặt người khác, nàng tựa hồ vĩnh viễn là cường hãn, mang theo lòng tự tin, vĩnh viễn làm cho người bên cạnh yên tâm.

Nhưng trên thực tế, nàng thật sự chỉ có thể chất cấp B. Nàng nỗ lực dùng ưu điểm, tới che giấu khuyết điểm của nàng.

Hiện tại, nàng dựa vào lần diễn tập này, khiến cho đông đảo học sinh nhận thức nàng, đi theo nàng……

“Mọi người có tin tưởng vào kỳ tích không?”

Bọn học sinh giờ phút này muốn nói: “Tin!”

Đám học sinh vành mắt phiếm hồng, sôi nổi quay đầu lại nhìn nàng: “Vân tổng chỉ huy……”

Khóe miệng Vân Thanh Diệu hơi cong, sải bước rời đi.

“I have a dream……”

“That one day……”

Bình Luận (0)
Comment