Căn cứ quân doanh vẫn tràn ngập lãnh ngạnh cùng thiết huyết. Bóng dáng xuyên qua khu rừng kia vẫn cứ kiên nghị, cường hãn. Đây là một địa phương làm người vô pháp thả lỏng, lúc nào cũng căng chặt, thậm chí có đôi khi sẽ thống hận.
Nhưng một khắc trước khi rời đi, lại dường như có một tia không nỡ rời xa.
Liên Nghệ và Trương Qua đứng ở trên cao, nhìn hàng hạm đến đưa bọn họ rời đi.
“Đội trưởng, thế nào?” Trương Qua cười hỏi hắn.
“Không tồi, cái người tên Vân Thanh Diệu kia, là một hạt giống tốt, lưu ý một chút” Liên Nghệ nói.
“Đáng tiếc, bối cảnh của nàng…” Vệ Ngụy cũng cảm thấy học sinh này không tồi.
Ánh mắt Liên Nghệ lộ ra một tia trào phúng, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát: “Chỉ cần không có văn bản quy định rõ ràng, muốn cự tuyệt người của hành tinh cấp D, bọn họ sẽ phải làm những thao tác nhất định.”
Trương Qua cùng Vệ Ngụy tán đồng gật đầu, Liên Bang cần thiết phải thay đổi.
Hành trình trở về của hàng hạm vẫn là những động tác lúc lên lúc xuống như vậy.
Nhưng lúc này, mọi người cũng chỉ sắc mặt hơi trắng bệch một chút, thật mau liền điều chỉnh lại, không thể không nói, quân huấn thật hiệu quả.
Một khắc khi hàng hạm hạ xuống kia, ồn ào náo động truyền đến từ các mặt tiền cửa hiệu.
Đám học sinh hoan hô vọt ra. Đã trở lại, rốt cuộc đã trở lại! Tín hiệu có, trí não có, cái gì cũng đều có……
Lâm Phàm Thành vỗ lên vai của Vân Thanh Diệu: “Nhìn thấy bọn họ vui vẻ như vậy, có nghĩ cho bọn họ một niềm vui bất ngờ không?”
“Cái gì?” Vân Thanh Diệu cười nhìn hắn.
Lâm Phàm Thành móc ra một cái còi từ trong túi: “Ta xin một cái từ huấn luyện viên”.
Vân Thanh Diệu vội vàng chạy, đứng từ xa xa chỉ vào hắn: “Ta cảm thấy ngươi muốn bị đánh”.
Lâm Phàm Thành cười một cách đáng khinh, đưa lưng về phía mọi người: “Tuýt……”
Âm thanh huýt gió uyển chuyển kéo dài.
Những học sinh còn đang treo ý cười ở trên mặt, nhất thời căng thẳng, hai chân đập vào nhau “bang” đứng thẳng……
Đợi nửa ngày không có gì, lúc này mới ý thức được quân huấn đã kết thúc……
“Ai?! Là ai!”
Các nam sinh hận đến ngứa răng, hùng hùng hổ hổ đuổi theo Lâm Phàm Thành đang chạy ra xa.
Vân Thanh Diệu cũng nhịn không được mỉm cười một chút, sinh hoạt mới muốn bắt đầu rồi.
Trí não có vô số tin nhắn chưa đọc, phần lớn là đến từ ba số điện thoại.
Tần Mộc: “Uy, ngươi chừng nào thì có tín hiệu?”
Tần Mộc: “Ta có việc siêu gấp, thời điểm ngươi có tín hiệu, nhớ gửi tin nhắn cho ta ngay lập tức!”
Tần Mộc: “Ta vội muốn chết rồi, ngươi còn bao lâu nữa mới được ra? Cấp tốc gửi tin đi!!!”
Tần Mộc: “Uy, có ở đây không?!!!”
Tiêu Nam: “Chị, em đã đi học.”
Tiêu Nam: “Chị, quân huấn xong thì em sẽ đi tìm chị……”
Tiêu Nam: “Chị, hôm nay khoá thiết kế cơ giáp có thứ rất hay, sau này em sẽ kể cho chị nghe……”
Số lạ: “hu hu hu, đại thần, ta là Vương Minh Đào, cầu ngươi gửi điện trả lời……”
Số lạ: “Đại thần, cấp tốc……”
Số lạ: “Đại thần, cứu mạng!!!!”
Vân Thanh Diệu đi đến một chỗ râm mát dưới tàng cây, trả lời tin nhắn của Tần Mộc trước.
Cơ hồ chỉ giây tiếp theo, liền nghe được tiếng bước chân vội vàng ở phía trước, giống như là đang đi tìm ai đó.
“Vân Thanh Diệu?” Tần Mộc có chút không dám xác định hỏi.
“Là ta!” Vân Thanh Diệu nói,
Tần Mộc tức khắc cảm thấy đầu vai của mình có chút thả lỏng xuống, hắn vội vàng miêu tả hiện trạng một chút.
“Là như thế này, đồng nghiệp của ta Vương Minh Đào, ngươi còn nhớ không? Chính là cái người vẫn luôn muốn gặp mặt ngươi kia.”
“Nhớ rõ.”
Vân Thanh Diệu nói, khách hàng lớn có bát tự không hợp không phổ biến như vậy, huống chi còn là khách hàng thứ nhất tung ra cành ôliu với nàng.
“Chị gái của hắn bị bệnh, muốn nhờ ngươi nhìn xem.” Tần Mộc thực mau nói hết sự tình một lần.
Chị gái của Vương Minh Đào tên Vương Minh Y, một tháng trước đến bệnh viện của bọn họ, lúc ấy chẩn bệnh chính là mệt nhọc quá độ, không có bất luận dấu hiệu nào khác.
Nhưng từ hai tuần trước, đột nhiên tinh thần lực bắt đầu hỗn loạn, có bệnh trạng thích ngủ , nhưng lại không kiểm tra ra được gì, ngoại trừ dấu hiệu bên ngoài là mệt nhọc quá độ.
Khoang chữa bệnh đã thay đổi vài kích cỡ, các chuyên gia tinh thần đã đến khám qua, nhưng đều không có kết quả.
Trong nhà Vương Minh Đào gấp đến xoay vòng quanh, mắt thấy trạng thái tinh thần của nàng càng ngày càng mơ hồ, cơ hồ đã làm đủ mọi cách cũng không có hiệu quả rõ ràng.
Thẳng đến một ngày, khi Tần Mộc kiểm tra phòng, đặt tay một chút lên trán của nàng.
Lúc ấy, trên người Vương Minh Y còn đang lắp máy trắc nghiệm, số liệu trên dụng cụ đột nhiên nhảy lên một cái, chờ đến khi Tần Mộc buông tay ra, số liệu lại đi xuống.
“Đợi chút, A Mộc!” Vương Minh Đào mắt sắc, lập tức phát hiện.
“Ngươi thử lại xem.” Vương Minh Đào nói.
“Thử cái gì?” Tần Mộc không hiểu ra sao.
Vương Minh Đào có chút kích động, lôi kéo tay hắn, đặt tới trên trán của chị gái.
Số liệu lại một lần nữa xuất hiện dao động rõ ràng.
Biến hóa này khiến người nhà họ Vương kích động muốn hỏng rồi.
“Bác sĩ Tần, ngươi đã làm như thế nào vậy?”
Tần Mộc cũng cảm thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn ở dưới tình huống mà chính mình không biết, khai phá ra dị năng chữa bệnh?
Hắn lại sờ vào tay của Vương Minh Y, số liệu vẫn nhảy lên, chỉ cần hắn buông tay ra, liền sẽ trở về trạng thái xấu.
“Bác sĩ Tần, phiền toái ngươi, có thể luôn ở bên nàng được không?”
Ba Vương mắt trông mong nhìn Tần Mộc, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Chuyện này có chút lớn, quả thực có thể nói là kỳ tích, nếu không phải bọn họ hiện tại đang ở trong phòng bệnh vip, đã sớm bị vây xem như động vật quý hiếm.
“Không nên nha.” Tần Mộc cũng bị ‘dị năng’ của chính mình làm cho hoảng sợ.
Chuyện này khiến cho viện trưởng cũng bị kinh động đến.
Viện trưởng lôi kéo Tần Mộc, dùng bộ thiết bị tốt nhất của bệnh viện bọn họ, làm kiểm tra toàn thân, máu cũng lấy vài lần, phát hiện cũng chỉ là người thường.
Mấy người đều có chút mất mát, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Chẳng lẽ là bởi vì từ trường của hắn với chị gái tương hợp hay sao?
Huống hồ cũng không thể để Tần Mộc luôn ở đây, con người dù sao cũng phải đi ngủ.
“A Mộc, trên người của ngươi có phải có cái gì hay không? Đại thần không phải nói ngươi rất xui xẻo sao?”
Vương Minh Đào hậu tri hậu giác vỗ đầu, toát ra một câu như vậy.
Những lời này khiến Tần Mộc sửng sốt.
Đồ vật? Thứ gì?
Chẳng lẽ là khối ngọc trên cổ kia?!
Khối Ngọc kia lúc bắt đầu mang hắn cực kỳ coi thường, nhưng là càng mang lại càng thích.
Tần Mộc có chút không xác định, nhưng hắn quyết định thử xem.
Khi khối ngọc kia được đưa tới trong tay Vương Minh Y.
Quả nhiên, số liệu dâng lên, thoát khỏi mức nguy hiểm, tạm thời không có tiếp tục trượt xuống.
Người Vương gia hai mặt nhìn nhau……
……………………………
“Cho nên, ngươi có biện pháp không?”
Tần Mộc sau khi kể xong, có chút chần chờ hỏi nàng, hắn cũng không muốn mang đến quá nhiều phiền toái cho Vân Thanh Diệu.
“Tình huống cụ thể thì ta phải đi xem mới biết được.” Vân Thanh Diệu nói.
“Được được, có cần ta đi đón ngươi không? Có thể đến nhanh một chút không? Khối ngọc kia đã bị rạn nứt, gần đây số liệu lại rớt xuống, chúng ta sắp bị hù chết rồi!” Tần Mộc dong dài lằng nhằng, tiếp tục nói.
Bên trong đường truyền, tựa hồ có thể nghe được âm thanh thảo luận nho nhỏ của nam nhân nữ nhân.
“Không cần.” Vân Thanh Diệu trả lời.
“Vậy được, ta chờ ngươi!”
Nói xong, Tần Mộc ngắt liên lạc.
Vân Thanh Diệu vững bước đi đến trước mặt Hoắc Xuyên, chiếc xe huyền phù huyễn khốc, dài hơn phiên bản LK của Hoắc gia đã chờ ở cổng trường.
“Hoắc thiếu gia, đưa ta đi gấp đến bệnh viện đệ tam Liên Bang được không?” Vân Thanh Diệu hỏi.
“Lên đi.” Hoắc Xuyên sải bước lên ghế, quay đầu đáp lại.
Vân Thanh Diệu không có lên xe, mà lại vuốt cằm, đi vòng quanh xe của hắn hai vòng.
“Nhà ngươi còn có xe khác sao?”
“Làm gì?” Hoắc Xuyên hỏi.
“Ta kiến nghị ngươi hôm nay nên đổi chiếc xe rẻ một chút.” Vân Thanh Diệu nói.
“Vì sao?” Hoắc Xuyên khó hiểu.
“Ta không phải đã nói sao? Ngươi hôm nay phải chú ý an toàn giao thông, bất quá vấn đề không lớn, chỉ là hao tiền thôi.” Vân Thanh Diệu nhắc nhở.
“Vậy thì không có việc gì, tiền tính là cái gì chứ?!” Hoắc Xuyên vô cùng đại khí phất tay, “Lên xe đi!”
Vân Thanh Diệu:……Kẻ có tiền đáng ghét! Nàng thật sợ ngày nào đó nhịn không được sẽ đánh cướp Hoắc Xuyên.
Đừng nhìn vẻ bên ngoài của Hoắc Xuyên tùy tùy tiện tiện, giống như không có việc gì.
Nhưng lòng bàn tay của hắn lại gắt gao nắm chặt lá bùa kia, đôi mắt cũng thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, không biết vì sao lại cảm thấy khẩn trương.
Thẳng đến khi xe huyền phù dừng lại, cũng không có sự tình gì phát sinh.
Hắn nhịn không được lặng lẽ thở hắt ra, thần côn không linh ư?!
“Mau mau, xuống xe, chạy nhanh lên!” Vân Thanh Diệu một bên kêu, một bên chạy ra ngoài.
“Phanh!”
Mấy người vừa mới đi được hai bước chân, âm thanh xe huyền phù va chạm vào nhau truyền tới.
Hoắc Xuyên cơ hồ không duy trì nổi biểu tình trên mặt nữa.
F*ck, thật con mẹ nó thần!