[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 125

Vân Thanh Diệu muốn ở riêng để chuẩn bị một chút.

Từ biểu hiện của Vương Minh Y, nàng rất giống như bị người khác mượn vận.

Nhưng trên thực tế, lại là tinh thần lực của nàng bị trôi đi, dẫn tới sinh cơ yếu ớt.

Điều này không giống với ý nghĩa truyền thống của 2 từ ‘mượn vận’.

Đạo giáo có phương pháp mượn vận, được phát sinh dưới tình huống tự nguyện, giữa những người thân yêu.

Thời Tam quốc, Gia Cát tiên sinh đã từng có ý đồ dùng ‘thất tinh đấu pháp’, hướng lên trời mượn tuổi trì hoãn mệnh chung, “Châm 49 ngọn đèn, duy trì 49 ngày không tắt, người đã hết tuổi thọ sẽ được tăng thêm”, nhưng cuối cùng lại không thành công.

Cũng từng có người biết khí vận của chính mình không tốt, thỉnh bàng môn tả đạo thuật sĩ bày trận, mạnh mẽ cướp lấy vận thế của người khác. Nhưng loại thuật pháp này phạm phải thiên đạo, chính là việc làm tà tu, phản phệ đối với người thi thuật cực lớn. Sau này dần dần xuống dốc, Vân Thanh Diệu chỉ đọc qua ký lục trong sách cổ của thư viện ở nhà.

Cho nên, đây cũng coi như là lần đầu tiên Vân Thanh Diệu gặp được hiện tượng này.

Nhưng nếu khối ngọc điêu khắc Đế Thính thần thú kia hữu dụng, chứng minh trận pháp ít nhất có thể có trình độ nhất định ngăn cản tinh thần lực phiêu tán. Nhưng cụ thể thế nào, còn cần tiến thêm một bước điều tra.

“Vân Thanh Diệu, thế nào rồi? Còn cần làm cái gì không?” Tần Mộc gõ cửa hỏi.

Trong phòng bên cạnh, Vương Minh Y đã được dàn xếp tốt, bộ dáng suy yếu, tùy thời sẽ dừng hô hấp bất cứ lúc nào. Thần sắc người Vương gia đều không thể nói là tốt.

“Để ta đi xem.” Vân Thanh Diệu nói.

Sau khi mọi người đi vào phòng bệnh, nàng bảo Hoắc Xuyên đi đóng cửa lại, sau đó nói với người Vương gia: “Ta trước tiên muốn xác định tình huống một chút.”

Vương phu nhân sửng sốt: “Tình huống gì?”

“Tinh thần lực trên người nàng có dấu hiệu tán loạn, ta phải nhìn xem là từ bộ phận nào phát tán ra, hy vọng các ngươi có thể bảo trì an tĩnh.”

Vân Thanh Diệu một bên nói, một bên nghiêng về phía một chén nước, đi đến bên người Vương Minh Y: “Ta phải dùng vài giọt máu của nàng.”

Hoắc Xuyên trở thành nhân viên phục vụ cao cấp, thuận tay cầm dụng cụ lấy máu bên cạnh, đưa cho Vân Thanh Diệu.

Vân Thanh Diệu cầm tay của Vương Minh Y lên, ở trên ngón giữa chọc một cái, nặn ra vài giọt máu vào bên trong ly nước.

Những người khác có chút kinh ngạc.

“Đây là muốn làm gì? Thử máu không phải là làm như vậy?”

Người Vương gia chần chờ một chút, nhưng cũng không có lên tiếng.

Tần Mộc nhịn không được muốn lên tiếng nhắc nhở Vân Thanh Diệu, nàng đã đi về phía góc phòng.

Trong một góc nhà đã được nàng chuẩn bị mấy tấm bùa chú, gương mặt luôn mỉm cười của Vân Thanh Diệu bỗng nhiên trở lên nghiêm túc, mọi người nhất thời khẩn trương theo.

“Thiên địa tự nhiên, uế khí phân tán. Linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên. Trung Sơn Thần chú, lại bệnh duyên niên. Hung uế tiêu tán, nói khí thường tồn……”

Giọng nói của Vân Thanh Diệu thanh thanh lãnh lãnh, vừa đi, một bên tay vừa động thủ quyết: “Đông nam tây bắc chư tà hiện, cấp tốc nghe lệnh!”

“Ào ào……” Không có gió, nhưng toàn bộ các đồ vật đang treo trong phòng bệnh lại bắt đầu tự lay động, run rẩy như là tự có ý thức của riêng mình. Một trận lạnh lẽo từ sau lưng mọi người bò lên, toàn thân đều nổi da gà.

Một câu nói cuối cùng của Vân Thanh Diệu vừa thốt ra, tay nàng liền vỗ nhẹ vào chiếc ly một cái. Những vật phẩm đang đong đưa trong phòng liền chậm rãi giảm biên độ, trong phòng chìm vào một mảnh tĩnh mịch, không người dám ra tiếng.

Tần Mộc và Hoắc Xuyên khẽ nhếch miệng, mồ hôi ở trong lòng bàn tay đều toát ra tới.

Điều này không khoa học!

Sự tình càng không khoa học hơn nữa là dòng máu loãng kia đã chậm rãi bò lên, qua mép ly nước, đi về một góc, khi đến vị trí cách cái ly khoảng một trượng liền ngừng lại.

Vì cái gì?

Trong nước có cái gì?

Sao lại biết bò?

Vương Minh Đào chỉ vào ly nước trên bàn, khóe miệng rung động, cái gì cũng không nói lên được. Nếu không phải chị gái và cha mẹ đều đang ở trong phòng này thì hắn đã sớm chạy ra ngoài.

Động vật đều đã không thành tinh biết bao nhiêu năm nay, như thế nào sẽ có sự tình huyền huyễn đến vậy? Trời vẫn còn là buổi sáng sao? Thật đáng sợ!

Hoắc Xuyên nhìn nữ sinh kia, giờ phút này lại chỉ nghĩ quỳ xuống cho nàng một cái, sau đó ôm đầu gối nàng kêu một tiếng ‘ba’.

Mặc kệ tên lừa đảo này làm như thế nào, vào lúc này, hắn thật sự kinh hãi.

Vân Thanh Diệu từ trong túi áo móc ra một lá bùa: “Tới, ai châm lửa hộ ta đi……”

Không khí đang căng chặt, theo những lời này của nàng tức khắc biến mất.

Hoắc Xuyên dở khóc dở cười.

Fuck, ngươi không phải là bàn tay hất lên lửa tự cháy à?

Hắn đang xem diễn, cảm xúc vừa được điều động lên, người ta lại trực tiếp chào bế mạc. Diễn trò cũng không diễn được đến hết mặt sau, quá không chuyên nghiệp.

Tần Mộc hoãn hoãn trái tim còn đang nhảy lên, run rẩy đốt lửa cho nàng.

Giọng nói của Vân Thanh Diệu lại một lần nữa quanh quẩn trong phòng.

“Tạ bát phương thần linh, thỉnh nghe ta chỉ dẫn.”

Lúc này, tro của lá bùa bị đốt cháy rơi xuống mặt đất đằng trước chỗ máu loãng, toàn bộ máu loãng tức khắc hóa thành khói đen, lá bùa hỗn loạn, kim quang âm thầm bay thẳng tới cửa sổ.

“Mẹ kiếp!”

Không biết là ai, rốt cuộc không nín được nữa, ngồi sụp xuống mặt đất.

Ánh sáng này không phải là ‘khí’ mà chủ nghĩa siêu hình học vẫn thường gọi, nhìn bằng mắt thường cũng có thể phân biệt được, mấy người trong phòng lại bị chấn động.

Vương tiên sinh tức khắc nhớ tới gần đây trên WB lưu hành những người gọi là đại sư, nghe nói cũng thần thần kỳ kỳ, có thủ đoạn phi thường.

“Lộc tồn tinh phương vị, bi đất huyệt”, sau khi Vân Thanh Diệu nhanh chóng bấm đốt ngón tay, trở lại bên người Vương Minh Y, tìm ra ngọn nguồn tinh thần lực tán loạn ở huyệt bi đất.

“Quỷ môn mười ba châm”, thứ nhất châm huyệt nhân trung, thứ hai châm huyệt thiếu thương, thứ ba châm huyệt ẩn bạch, thứ tư châm huyệt lăng lương, thứ năm châm huyệt thân mạch, thứ sáu châm huyệt phong phủ, thứ bảy châm huyệt má xe, thứ tám châm huyệt thừa tương…….

Vân Thanh Diệu hành châm, cũng không phải đơn thuần là hành châm, mà nàng còn đem tinh thần lực của chính mình chuyển hóa thành linh khí rót vào, thu hẹp lỗ hổng linh lực đang tràn ra từ huyệt bi đất.

Mấy châm này đi xuống, tinh thần lực bị đào rỗng đến lợi hại, trong nháy mắt sắc mặt nàng liền trắng bệnh, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán lăn xuống đất.

Người bên cạnh cũng không dám chen ngang.

Liền ở ngay lúc này, trên bụng của Vương Minh Y đột nhiên xuất hiện phập phồng không rõ ràng, từ bụng nhỏ chạy dọc theo đường đi, giống như một cái mụn nổi.

Vân Thanh Diệu nhanh tay lẹ mắt, phong bế tất cả đường lui của cái mụn nổi lên này.

“Nôn…… Nôn……”

Vương Minh Y trên giường bệnh đột nhiên có phản ứng.

Hai mắt đẫm lệ, đỏ bừng của Vương phu nhân mở to, bước nhanh tiến lên.

Vân Thanh Diệu đã nâng nàng dậy, ở phía sau lưng của nàng vỗ mạnh một cái.

Tức khắc, nàng liền một nôn ra một ngụm màu đen, tanh tưởi xuống mặt đất, thậm chí còn phát ra tiếng “Chi chi”, muốn hướng bên cạnh chạy trốn.

“Đây là cái gì?!”

Tần Mộc lôi kéo ống quần của chính mình nhảy ra xa, hắn quả thực muốn khóc, cái thứ này cũng không nói trước một tiếng, thiếu chút nữa đã theo ống quần hắn bò lên trên.

Vật thể màu đen kia bị nhốt ở giữa lá bùa, vẫn còn cố gắng trốn thoát.

“Đốt đi!” Vân Thanh Diệu quát khẽ.

Cũng may trong phòng cái gì cũng có đầy đủ, Hoắc Xuyên không nói hai lời, liền ném mồi lửa vào.

Vật thể kia kêu “Chi chi”, tựa hồ lăn một cái liền biến mất.

Mọi người nhìn dấu vết dưới mặt đất, cảm thấy chính mình như vừa làm một giấc mộng.

“Đây rốt cuộc là cái gì?” Hoắc Xuyên đánh bạo hỏi.

“Ta cũng không biết”.

Vân Thanh Diệu là thật sự không biết, rất kỳ quái, có điểm giống cổ trùng, nhưng lại không phải đặc biệt giống.

“Minh Y bị bệnh là bởi vì cái này sao?” Vương phu nhân cẩn thận hỏi, “Có phải là nàng về sau liền sẽ tốt lên hay không?”

“Có thể xác định chính là nó, nguyên nhân khiến tinh thần lực của nàng bị tán loạn đã tìm được rồi, nhưng ta không rõ đây là thứ gì.”

“Thứ này tựa hồ muốn dung hợp với tinh thần lực của nàng.” Đây là trong quá trình hành châm Vân Thanh Diệu cảm giác được.

Nó chẳng những muốn dung hợp với Vương Minh Y, thậm chí còn muốn dung hợp cả nàng.

“Dung hợp?!”

“Dung hợp?!”

Vương phu nhân cùng Vương tiên sinh nghe được từ này, sắc mặt đều trắng.

Bình Luận (0)
Comment