[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 13

“Ngươi còn biết cái gì? “

Ngón tay của Cải Bắp gõ nhanh hơn rất nhiều, tiết lộ tâm tình đang khẩn trương của hắn

“Nếu hỏi tiếp liền phải trả thêm tiền, quý khách, 80 tinh tệ a!!?”

Vân Thanh Diệu lắc lắc đầu, có chút hoa mắt, vẫn còn đang loay hoay xử lý đơn hàng đầu tiên.

Tinh thần lực không đủ, xem ra một ngày nhiều lắm chỉ tính được ba quẻ.

Hơn nữa, từ tình hình trước mắt xem ra, Tinh Võng linh khí tuy rằng không đủ, nhưng phản phệ khi xem bói lại không hề thiếu.

Người đoán mệnh đa số sẽ tao ngộ “Ngũ tệ, tam khuyết”.

Cái gọi là ‘ngũ tệ’, tức là: “Quan, quả, cô, độc, tàn”. Già mà không có vợ là ‘quan’, già mà không có chồng là ‘quả’, già mà không có con là ‘độc’, nhỏ mà không có cha mẹ là ‘cô’. ‘Tàn’, tức là tàn tật.

Còn cái gọi là tam thiếu, tức là: tiền, mạng, quyền.

Kiếp trước nàng thiếu chính là mệnh, nàng còn nhỏ tuổi mà đã ngã xuống.

Một đời này, trước mắt xem ra hẳn là thiếu tiền, nhưng cũng không bài trừ sẽ xuất hiện thêm nhiều vấn đề khác.

Nàng có thể dự tính, tính đến càng nhiều, ngũ tệ tam khuyết càng nghiêm trọng, không thể chọn đây là nghề nghiệp dài lâu được.

Bắp cải cùng bạn bè trong phòng lại bàn luận thêm một chút, quyết đoán bấm xác nhận hoàn thành giao dịch.

Mặc kệ đối phương vì sao mà biết được, ít nhất có thể chứng minh, nàng thật sự không phải là kẻ lừa đảo.

“Tinh … đơn hàng đầu tiên của bạn đã hoàn thành!”

Thiết bị trí não đúng lúc vang lên.

Vân Thanh Diệu vừa lòng sờ sờ cằm.

Lúc này bên ngoài, người máy mang theo một bác sĩ lại đây. Vân Thanh Diệu chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Thanh viên tóc vàng nhìn xuống giao diện, cũng có chút không biết phải làm sao? Hắn đến đây với danh nghĩa là bắt kẻ lừa đảo, ai ngờ đến, người này lại là cái người có đạo hạnh cao thâm, thâm thúy hơn hắn tưởng tưởng nhiều.

“Có thể hay không?”

Bạn cùng phòng Ất phục hồi lại tinh thần: “Nàng có thể xâm lấn hệ thống Tinh Võng trung ương hay không?”

“Xâm lấn ư?” Bạn cùng phòng Giáp cũng cân nhắc một chút: “Siêu cấp hacker?”

“Lần trước chúng ta gửi tấm ảnh bàn tay, nếu bên kia có công cụ chính xác cao, hẳn là có thể phân biệt ra được vân tay, coi đây là thông tin để kiểm tra, không khó để tìm ra được hồ sơ của Nam Phương Việt.

Bạn cùng phòng phân tích nửa ngày, cảm thấy chính mình tìm được chân tướng hợp lý nhất.

Bên này, Vân Thanh Diệu còn đang nhắm mắt điều tức, chờ đợi một chút ít tín ngưỡng chi lực ở đầu bên kia.

( ) Tín ngưỡng chi lực: là ‘năng lượng của niềm tin.

Nàng tin tưởng rằng, sau tình huống này, mấy tên thiếu niên kia đối với nàng hẳn là có ít, nhiều một chút kính sợ.

Bất quá, kính sợ xác thực là có, nhưng tín ngưỡng chi lực, vẫn là bằng không.

Điều này, phản khoa học a!

Vân Thanh Diệu sắp nôn chết.

Đều đã làm đến như vậy rồi, còn vẫn chưa tin nàng sao?

“Vân Thanh Diệu phải không?” Vị bác sỹ trẻ tuổi tươi cười thân thiết, trên mặt còn mang theo một núm đồng tiền. Trên ngực có thẻ tên viết hai chữ Tần Mộc.

“Trong người có gì không thoải mái sao?” Vị bác sỹ này hỏi.

Vân Thanh Diệu: “Có rất nhiều, ta toàn thân vô lực, đầu váng, mắt hoa, không thể đi lại.”

Tần Mộc: “Không có khả năng, kết quả kiểm tra của ngươi, các hạng cơ năng biểu hiện bình thường, ngoại trừ hơi căng thẳng thần kinh, ngoài ra các mặt khác không có phản ứng bất thường.”

Vân Thanh Diệu lỗ lực căng mí mắt ra: “Bác sỹ Tần, ngài xem bộ dáng này của ta đi, là bộ dáng không có việc gì sao?”

Tần Mộc:….

Vân Thanh Diệu không đợi hắn lấy kết quả chẩn bệnh ra, tiếp tục nói: “Ngài cũng không cần lừa gạt ta, Liên Bang đệ tam bệnh viện cũng không phải là tổ chức phi lợi nhuận, vì vậy cho nên ngài phải quan tâm đến bệnh nhân nhiều hơn một chút.”

Tần Mộc:……

Vân Thanh Diệu nhìn sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: “‘linh xu, vệ khí’ não không đủ không khí, hoa mắt chóng mặt, ù tai, đầu đau dồn dập, ngài sẽ không phải không biết đi?”

Tần Mộc : …. Cái qué gì vậy?

Vân Thanh Diệu nhìn vẻ mặt dối rắm của hắn, chỉ vào thiết bị Trí Não ở cổ tay của hắn ý bảo: “Ngươi có thể tra xem, ta nói có thiếu đạo lý hay không?”

Tần Mộc gõ mấy chữ ‘linh xu, vệ khí’, vậy mà quả thật là có! Nhưng tất cả đều là lý luận của thời đại địa cầu đã hủy diệt.

Vân Thanh Diệu tiếp tục nói: “Vì vậy, trí lực của ta đang bị tổn hại, và hậu quả là rất nghiêm trọng, ngươi không thể vì cái gọi là số liệu, mà bỏ qua phản hồi của chính bệnh nhân. Tin tưởng rằng có rất nhiều trường hợp bệnh không thể giải thích được bằng các số liệu đi?”

Tần Mộc do dự một chút, nghĩ tới vị đại tướng quân của đế quốc đã bệnh lâu ngày không làm cách nào đứng được lên được, nhưng kiểm tra lại không có bất luận dị thường gì.

Vân Thanh Diệu nhìn thấy vẻ mặt của hắn có chút dao động, nhướng mày, ngón trỏ chọc chọc hắn một cái, Tần Mộc cau mày, đề phòng nhìn nàng.

“Bác sĩ Tần ta có một việc muốn nói cho ngươi…”

Tần mộc nghi hoặc nhìn nàng một cái, ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường: “Nói đi!”

“Bói một quẻ không?” Vân Thanh Diệu hỏi.

Bình Luận (0)
Comment