Tần Mộc: … “Ngươi có biết là ta đang trong thời gian làm việc không? Ngươi có biết là đang có bao nhiêu bệnh nhân chờ ta không!?”
Vân Thanh Diệu liếc liếc biển tên ghi chữ “bác sĩ thực tập”, cười như có như không nhìn hắn.
“Ừm, ta biết, bất quá ta cũng là một bệnh nhân, đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ không cho phép ngươi mặc kệ bệnh nhân đang điều trị mà chuyển sang bệnh nhân khác phải không?”
Hôm nay, vô số ngôn ngữ của Tần Mộc đều bị nghẹn ở trong họng không nói ra được lời nào. Từ trước đến nay, hắn không phải là cái người nóng tính, mà hôm nay lại bị cô nương này bức cho ra.
“Rốt cuộc ngươi là muốn làm sao!?”
“Không làm sao à nha, còn không phải chỉ hỏi ngươi có muốn đoán mệnh hay không sao? Ta một ngày gieo được ba quẻ, chỉ giúp người có duyên, thành tâm chắc chắn linh.”
Vân Thanh Diệu treo lên khuôn mặt của mình một nụ cười tươi mà chính nàng cho rằng là hoà ái, dễ gần nhất.
Không nghĩ tới nụ cười này ở trong mắt Tần Mộc mười phần giống tướng của kẻ lừa đảo!
Lại còn chỉ tính cho người có duyên, còn cái gì mà tâm thành chắc linh? Như vậy không phải đoán chuẩn là do có duyên, còn đoán không chuẩn thì là do chính hắn không đủ thành tâm sao?
“Ngươi trêu đùa ta sao!?” Tần mộc đứng dậy, trừng mắt nhìn nàng.
“Một ngày ba quẻ, thế hôm nay ngươi tính được mấy quẻ rồi?”
Vân Thanh Diệu đem gối đầu hướng lên trên xê dịch, nửa ngồi dậy.
“Ngươi là quẻ thứ hai, có hứng thú không?”
“Miễn phí?” Khoé miệng Tần Mộc giật giật, cất tiếng hỏi. Rất có tư thế chuẩn bị lập tức rời đi.
“80 tinh tệ một lần! Ta khuyên ngươi nên thử một lần, bằng không ngươi sẽ hối hận.”
Ở trong bệnh viện một thời gian dài, Tần Mộc kỳ thật biết, Tinh Võng tồn tại loại người có siêu tinh thần lực, có chút bản lĩnh mà người khác không có.
Nói không chừng, cái người bệnh đáng ghét trước mặt này cũng là một trong số đó.
80 tinh tệ cũng không đắt.
Hơn nữa, biểu tình trên khuôn mặt Vân Thanh Diệu theo kiểu: nếu ngươi không xem sẽ phải hối hận…
“Tinh…”
Vân Thanh Diệu kiểm tra tình trạng thanh toán, trong lòng thoáng cảm thấy yên tâm, 164 tinh tệ, hiện tại ít nhất nàng cũng không lo bị chết đói…!
“Tính như thế nào?” Tần Mộc hỏi.
“Ngươi biết câu ‘tiền nào của ấy’ đúng không?” Vân Thanh Diệu hỏi.
Tần Mộc không có trả lời, hắn hiện tại liền có chút hối hận, vì sao bản thân đã quá xúc động như vậy.
Không đợi hắn phát tác, Vân Thanh Diệu cầm trong tay ba cái cúc áo màu đen đưa cho hắn, chậm rãi nói: “hôm nay ngươi mới bị mất đồ đúng không?”
“Ngươi nghe lén thông tin của ta sao!?” Tần Mộc bất mãn nhìn nàng.
Vân Thanh Diệu buông tay, ý bảo chính mình vẫn luôn chỉ nằm trên giường.
Tần Mộc hồ nghi, nhìn chằm chằm nàng, chuẩn bị xem nàng định nói cái gì?
“Ấn đường của ngươi biến thành màu đen, trên trán có sẹo, còn có một nốt ruồi bên khoé mắt phải, mặc dù đã xoá bỏ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cách mơ hồ, sắp tới ngươi sẽ vì tranh cãi mà mất tiền.”
Vân Thanh Diệu nói thập phần khẳng định, bất quá, đây không phải là nàng tính ra tới, thời điểm có thể dựa vào lừa dối, thì hà tất gì phải hao tốn tinh thần lực để đi tính toán!
Buổi sáng, khi nàng vừa đi ra ngoài để giải khuây, đã nghe thấy tiếng cãi vã ở phòng bên cạnh, căn cứ vào thời gian trực ban của bác sĩ nội trú, rất có thể người đã gặp xui xẻo là hắn.
Tần Mộc hiển nhiên là cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt hắn phức tạp, lại lần nữa khẳng định chính mình đã bị lừa dối …. “Cáo từ!”
Vân Thanh Diệu làm ra vẻ: “xin mời!”
“Tinh …” Một lời nhắc nhở đến từ Trí Não.
Đó là âm thanh của việc hủy đơn hàng ban đầu của khách hàng Cải Bắp.
Vân Thanh Diệu cúi đầu nhìn lại: “Khách hàng Cải Bắp đã hủy đơn trong vòng 12 giờ kể từ khi đặt đơn hàng, theo thủ tục, phí sẽ được hoàn trả lại tài khoản của khách.”
Vân Thanh Diệu: “Ngươi….đại khách hàng của ta a!”
Vân Thanh Diệu nằm liệt xuống giường, tâm trạng sống không còn gì luyến tiếc, ngẩng đầu nhìn trời.
Trả giá, cùng với thu hoạch căn bản cách nhau quá xa!
Nàng không kiếm được tín ngưỡng chi lực cùng với tiền tài thì cũng thôi đi, lại còn có khả năng không biết gặp phải loại phản phệ gì.
Không được, phải tìm cách khác!