Vân Thanh Diệu cười, nàng giương mắt nhìn chung quanh, nơi này là chân núi, lùm cây dưới ánh trăng tạo ra hắc ảnh lay động, đâu đó vang lên âm thanh của các loại sinh vật không rõ tên. Gió thu thổi qua cây cối sàn sạt rung động, ngay cả đầu tóc của mọi người đều bị thổi đến có chút loạn.
“Liên giáo quan, ngài sẽ không phải muốn nói ở chỗ này chứ?”
Vân Thanh Diệu nhìn chung quanh một vòng, tuy rằng binh lính đều đang đề phòng, nhưng vùng hoang vu dã ngoại này, nếu nàng có thể xuất hiện, người khác tự nhiên cũng có thể xuất hiện.
Liên Nghệ cười, khuôn mặt thanh lãnh có vẻ trời quang trăng sáng: “Vệ Nguy, ngươi an bài một chút.”
“Rõ!”
Cũng không có khiến cho bọn họ phải chờ lâu, một chiếc hàng hạm đen nhánh ngừng ở dưới chân núi, ánh đèn hàng hạm không bật lên, bề ngoài không có bất luận ngụy trang gì, thoạt nhìn liền không giống trang bị của quân chính quy.
Nàng đã đánh vỡ kế hoạch nào đó của người ta sao?
Hàng hạm chở bọn họ bay đi đến một tọa độ hoàn toàn mới, là một trạm không gian vứt đi.
Vân Thanh Diệu nhìn trạm không gian khắp nơi lọt gió, nóc nhà tinh quang xán lạn, chung quanh nhìn không sót một cái gì, dù cho nàng có bình tĩnh, cũng không nhịn được trừu trừu khóe miệng.
“Ngồi đi.” Liên Nghệ chính mình ngồi ở sau ‘bàn làm việc’, đấy là nếu cái tấm kim loại lâm thời được dựng lên này được coi như là một cái mặt bàn.
Vệ Ngụy cùng mấy binh lính đứng ở chung quanh tiếp tục cảnh giới.
Vân Thanh Diệu ngồi xuống đối diện với Liên Nghệ, biểu tình thập phần bình tĩnh.
“Hiện tại có thể nói chưa?” Liên Nghệ hỏi.
“Được!” Vân Thanh Diệu gật đầu, click mở công năng truyền phát tin của trí não.
Trước mặt mọi người lại xuất hiện cảnh tượng dị vật trong thân thể của binh lính bị buộc chui ra.
Sắc mặt mọi người ở đây đều không có biến đổi, hiển nhiên bọn họ đã sớm xem qua.
Liên Nghệ cũng không hỏi nàng vì sao sẽ có đoạn ký lục này, nếu nàng không có con át chủ bài gì, hôm nay cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.
Tầm mắt Vệ Ngụy cố ý vô tình quét lại đây, trên mặt mang theo tia nghi hoặc, cũng không có ra tiếng.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Vân Thanh Diệu trấn định đóng hình ảnh lại, bắt đầu nói chuyện: “Ta không biết các ngươi đang chấp hành nhiệm vụ gì, nhưng từ giao thoa hôm nay của chúng ta mà suy đoán, các ngươi theo dõi Tiết hiệu trưởng, mà Tiết hiệu trưởng lại theo dõi ta. Như vậy ta nơi này, liền có cái tin tức có thể dùng, Tiết hiệu trưởng, hắn là người Tinh Minh.”
“Cái gì? Ngươi xác định?”
Liên Nghệ gắt gao nhíu mày, tin tức này làm hắn có chút giật mình.
Vân Thanh Diệu gật đầu thật mạnh: “Xác định!”
“Ngươi làm sao mà biết được? Hắn vì sao lại theo dõi ngươi?”
Vệ Nguy thấy Liên Nghệ không có phản đối, rốt cuộc không nhịn được chen vào nói, Liên Bang trong tối ngoài sáng tra xét thời gian lâu như vậy, một chút thu hoạch đều không có.
Nữ sinh này đột nhiên lại đây, tung ra một kết luận đột ngột như vậy, thật sự là làm người khó mà tin được.
“Ta không chỉ biết như vậy, ta còn biết hắn lập tức liền sẽ bị người của tổ kiểm tra quấn lên.”
“Là ngươi?!”
Vệ Ngụy trợn tròn hai mắt, hắn đã nói sao, nhìn chằm chằm Tayip lâu như vậy, thật vất vả mới tìm được nguồn gốc, thấy được manh mối là Tiết hiệu trưởng, như thế nào đã bị người của tổ kiểm tra đoạt trước.
Tưởng tượng như vậy, tựa hồ Tiết hiệu trưởng theo dõi nàng, cũng có giải thích hợp lý.
Vân Thanh Diệu một chút cũng không vì đánh gãy kế hoạch của người khác mà cảm thấy áy náy, nàng tiếp tục nói tình thế: “Hiểu biết của các ngươi đối với Tinh Minh rất nhiều, hẳn là biết, bọn họ có thể ăn mòn nhân thể, hơn nữa còn có thể dời đi sang thân thể khác, đúng không?”
“Ta đã thấy tình huống của Vương Minh Y, từ khi chuyện kia bắt đầu, ta liền phát hiện, Liên Bang vẫn luôn biết Tinh Minh có tồn tại, nhưng vì sao không công khai?”
“Như vậy xin thứ cho ta lớn mật suy đoán một chút, hẳn là sợ kích thích dân chúng khủng hoảng đi, rốt cuộc đó là sự sợ hãi tồn tại hơn 200 năm qua.”
“Nhưng trừ cái này ra, ta tưởng, ước chừng cũng vì Liên Bang căn bản không có phương pháp tìm thấy người Tinh Minh đi?”
“Cho nên, loại uy hiếp này, khiến Liên Bang không dám công khai, tình nguyện để người Lam Tinh trở thành bia đỡ đạn, đúng không?”
Vệ Nguy cười khổ một chút, Tinh Minh có tần suất tinh thần độc đáo, không cần thiết bị hay thủ đoạn tầm thường vẫn có thể liên lạc được với nhau. Sau khi dung hợp vào cơ thể con người thì không khác gì nhân loại. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho đến nay bọn họ không có thu hoạch gì.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Vệ Nguy hỏi tiếp, khuôn mặt ngăm đen của hắn gần như dung nhập với đêm tối, chỉ có ánh mắt tiết lộ một chút cảm xúc.
Vân Thanh Diệu cân nhắc cục diện trước mặt một chút, từ phản ứng của mấy người này, nàng đã hiểu, suy đoán của nàng đều đúng.
Rất nhiều năng lực của Vân Thanh Diệu đều ẩn ở nơi tối tăm, cho dù là đoán mệnh, cũng chỉ hi hi ha ha dấu ở giữa các đồng học, không có nhiều người thật sự biết. Nàng không dám điệu cao, bởi vì nàng rất rõ ràng chính mình thân cô thế cô.
Hôm nay cơ hội bãi ở trước mắt, Liên Nghệ là một đối tượng hợp tác thực tốt. Ít nhất, từ tướng mạo lúc này của hắn mà xem, người này có đảm đương, cũng có hạn cuối. Nàng quyết định tăng thêm lợi thế, ôm đùi của vị minh hữu tương lai này.
“Ta có thể phân biệt người Tinh Minh!” Vân Thanh Diệu nói.
Không khí lập tức đông lạnh lên, cả phòng vô cùng nghiêm túc.
Vân Thanh Diệu liền cứ ngồi an tĩnh như vậy, hoàn toàn không cảm thấy chính mình đã ném ra một quả bom nặng ký.
Vân Thanh Diệu tiếp tục nói: “Hơn nữa ta có thể xác định, Tiết hiệu trưởng đã bị thương nặng, không có năng lực dời đi, cũng mất đi năng lực liên lạc trực tiếp với tộc nhân của hắn. Dưới tình huống như vậy, hắn nhất định sẽ không ngồi chờ chết, ra tay từ chỗ hắn, chính là cơ hội tốt nhất.”
“Trước không nói đến chuyện của Tiết hiệu trưởng, ngươi nói xem, ngươi làm như thế nào để phân biệt được người Tinh Minh?” Liên Nghệ có chút không dám tin tưởng.
“Ta sẽ tính, ngươi muốn hỏi sao?” Vân Thanh Diệu nói.
“Có ý gì?” Vệ Nguy từ cửa đi lên hai bước, tới gần bọn họ.
“Nói trắng ra là ta biết đoán mệnh. Huyền học chúng ta chú ý tâm sinh tướng. Ta có thể từ tướng mạo của một người, nhìn ra dị thường của hắn, đây cũng là lý do ta có thể phân biệt được Tiết hiệu trưởng là người Tinh Minh.”
Bả vai Vệ Nguy tức khắc suy sụp xuống dưới, cái lý do này quả thực có độc.
“Nga?” Liên Nghệ thật ra lại có hơi chút hứng thú, “Nói nghe một chút xem.”
“Nhân trung của Tiết hiệu trưởng không dài, thuyết minh thọ mệnh của hắn ngắn. Cung tật ách trên mũi trũng, đứt gãy, hẳn là thiếu sức khỏe, dễ sinh bệnh. Nhưng Tiết hiệu trưởng lại thực khỏe mạnh, lại phối hợp với đặc tính……”
Vân Thanh Diệu đem quá trình nàng trinh thám được nói một lần, mọi người giống như nghe thiên thư.
Vệ Ngụy nhe răng, hắn nhớ tới biểu hiện của nữ sinh này khi làm chỉ huy đội Đỏ, nàng đã khiến cho vị Doanh trưởng Cao của đội Xanh thua trên những lời lẽ nói bậy đầy nghiêm trang của chính mình.
Vân Thanh Diệu hiểu vẻ mặt của hắn, loại ánh mắt không tín nhiệm này nàng thật sự đã thấy rất nhiều.
Nhưng, sự tình Tiết hiệu trưởng quá lớn, nàng một mình không khiêng được, đã có người cùng mục đích, vì sao không hợp tác chứ?
“Ta biết điều này rất khó làm người khác tin tưởng, nhưng các ngươi có thể thử xem.” Vân Thanh Diệu nói.
“Thử? Thử như thế nào?” Nữ quan quân soát người Vân Thanh Diệu trước đó cũng đã đi tới, nàng tên là Kiều Tiểu Thất.
“Ân, việc này cũng không khó. Các ngươi tùy tiện gọi ra vài người, nói cho ta ngày sinh, để ta nói thử, ta tin tưởng các ngươi đều có sức phán đoán của chính mình.”
Nha…… Kiều Tiểu Thất sững sờ ở nơi đó.
Nàng vẫn luôn cho rằng, Vân Thanh Diệu có lẽ là một hacker cao cấp, có con đường tin tức mà người khác không biết.
Nhưng lúc này, khẩu khí của nàng ta hiển nhiên có hơi chút lớn, nàng không nhịn được trộm liếc mắt nhìn Liên Nghệ một cái. Ở trước mặt vị hacker cao cấp nhất toàn Liên Bang, có dám nói ngoa một chút hay không?
Dù cho có là Liên Nghệ, cũng không thể ở dưới con mắt của bọn họ, không hề có dấu hiệu gì mà xâm nhập được vào hệ thống của trung ương, điều lấy ký lục của người xa lạ.
Nhưng, cái phương pháp thử nghiệm này, đảo cũng xác thật có thể ‘dựng sào thấy bóng’.
Thật sự phải thử một chút sao?
Kiều Tiểu Thất có chút nóng lòng muốn thử.
“Đội trưởng?” Nàng thử hỏi một câu.
Liên Nghệ gật đầu.
Kiều Tiểu Thất vẫy tay một cái, năm nam binh trẻ tuổi đi lên, tất cả đều là gương mặt mới, thông tin của bọn họ còn chưa được ghi vào hệ thống. Muốn thông qua thủ đoạn khoa học kỹ thuật, điều lấy tư liệu của bọn họ, cũng không dễ dàng.