[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 22

“A Mộc, ta nhìn thấy xe của ngươi? Ngươi học kỹ năng lái xe từ khi nào vậy? Làm thế nào để có thể lái xe phiêu như vậy?” Thiết bị đầu cuối của Tần Mộc vang lên không biết bao nhiêu lần, hình như là thư báo của một người quen.

“A Mộc, bớt chút thời gian để dạy cho ta đi.”

Tần Mộc không hề trả lời.

Tôn Hướng Minh đang lái xe ở làn bên cạnh, rất tò mò, hận không thể đuổi theo để hỏi ngay lập tức.

Thực mau đã đến bãi đậu xe của nhà hàng Phỉ Tư, người máy chỉ huy nhìn thấy một chiếc xe huyền phù màu xanh da trời xuất hiện phía trên với tốc độ cực nhanh, khi dừng lại, thân xe cơ hồ đều run lên.

Sau khi đỗ xe, Vân Thanh Diệu dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển, từ trên xe nhảy xuống.

“Ra ngoài đi.” Vân Thanh Diệu gõ cửa sổ của ghế phụ, mặt đầy vui sướng.

Cửa xe đột nhiên bị đẩy ra, Tần Mộc hai chân run rẩy, loạng choạng đi tới thùng rác bên cạnh, ấn tay phải lên ngực, há mồm liền phun.

……

“Bác sĩ Tần, người mà ngươi muốn đảm bảo chính là nàng sao?” Đôi mắt giám đốc Ôn loé sáng, lịch sự hỏi.

Nhà hàng Phỉ Tư là một nhà hàng năm sao nổi tiếng khắp tinh tế, từ trước đến nay lấy mỹ thực làm chiêu bài.

Chủ quán tôn trọng sự tự nhiên nên đây là nhà hàng duy nhất ở Trung Ương Tinh sẵn sàng thay thế robot bằng nhân công giá cao.

Nhưng chính vì đặc điểm này mà khách hàng đổ xô đi tìm.

“Là nàng ấy, tình huống phía trước đều đã cùng ngài nói qua.”

Sắc mặt Tần Mộc vẫn có chút tái nhợt.

“Vân Thanh Diệu đúng không, ngươi biết làm những gì?” Giám đốc Ôn nhìn Vân Thanh Diệu từ trên xuống dưới, trong lòng âm thầm đánh giá và chấm điểm.

Người Lam Tinh: đánh giá kém

Phụ nữ: Trung bình.

Tuổi: còn quá trẻ.

Yêu cầu mức lương: Trung bình.

Kinh nghiệm làm việc: không có, đánh giá xấu.

Người bảo lãnh: Tốt.

“Tôi có tài nấu nướng của một đầu bếp hàng đầu.” Vân Thanh Diệu nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của hắn, thầm nghĩ, e rằng không dễ dàng ở lại đây, nên nàng cứ mạnh dạn chém gió trước đã.

Giám đốc Ôn: …. “Ngươi có biết chúng ta tuyển dụng nhân viên để làm gì không?”

Tần Mộc đưa tay lên đỡ trán.

Vân Thanh Diệu: “Không phải làm việc trong phòng bếp sao?”

Giám đốc Ôn không nhịn được muốn tiễn nàng đi: “Không phải đầu bếp, là người giúp việc nhà bếp!”

Vân Thanh Diệu cũng có chút ngoài ý muốn, ở Tinh Võng khắp nơi đều là người máy, cư nhiên vẫn còn dùng đến người rửa rau, hái rau sao?

“Ồ, tôi rất khỏe, tôi có thể làm được.” Vân Thanh Diệu đi theo nói, nàng không muốn quay trở về tiếp tục chịu đựng sự quấy rối của người máy.

“Giám đốc Ôn, ông giúp nàng ấy một chút? Nha đầu này cũng không dễ dàng.”

Tần Mộc thấp giọng thảo luận, “Nếu thời gian thử việc không thích hợp, ông có thể thay đổi, được không?”

Giám đốc Ôn giơ tay kiểm tra thời gian, cũng sắp đến giờ cao điểm, cho bác sĩ mặt mũi, sau này nhất định sẽ không thiệt.

“Được rồi, ngươi đi theo ta.” Giám đốc Ôn một bên nói, một bên dẫn nàng đi phòng bếp.

“Bên này là rau củ mới đến, còn có đồ ăn cần chế biến, bát đĩa khách ăn xong rồi, lúc trở về nên dọn dẹp một chút, để người máy rửa sạch…”

Vân Thanh Diệu than thở trong lòng. Trong đời nàng ghét nhất hai việc: một là rửa rau, hai là rửa bát. Quên đi, coi như trời đã giáng sứ mệnh…

Tần Mộc chờ nàng sắp xếp xong, trao đổi thông tin liên lạc, rồi mới xoay người cáo từ.

Trước khi đi, hắn nhịn không được hỏi một câu: “Nếu ngươi nguyện ý, giúp bạn của ta tính một quẻ, không phải thực dễ dàng kiếm được nhiều tiền sao?”

Vân Thanh Diệu nghiêm túc nhìn hắn: “Ta đã nói rồi, chỉ tính cho người có duyên, không phải là ta nói bừa.”

“Vì cái gì mà cùng với hắn vô duyên?” Tần Mộc khó hiểu hỏi.

“Ngươi sau khi trở về, thân mang hồng quang, biểu hiện hẳn là đã ở cùng với quý nhân. Người này trước mắt khí vận cực tốt, không cần tương trợ. Đoán mệnh là hỏi thăm bí mật thiên cơ, ảnh hưởng phúc vận, không thể tùy ý.”

“Vậy có thể kết giao bằng hữu không?” Tần Mộc chưa từ bỏ ý định.

“Có duyên sẽ gặp.”

“Nếu, ý ta là nếu thật sự gặp được người cần giúp đỡ thì sao?” Tần Mộc hỏi.

“Những việc sẽ tích công đức, nói chung ta sẽ không từ chối. Ngươi có thể bảo hắn liên hệ trực tiếp với ta.” Vân Thanh Diệu vẫy vẫy tay, đi vào phòng bếp.

Tần Mộc đứng ngốc lăng tại chỗ một lát, cảm thấy vô pháp lý giải cảnh giới tinh thần của cao nhân.

Phía trước vì 80 tinh tệ chủ động cùng hắn nói nửa ngày, hiện tại còn phải là người có duyên? Còn tranh công đức?

Vân Thanh Diệu một bên xoay người, một bên tiếc nuối nói thầm: “Vân Thanh Diệu, mộc vượng thiếu kim, cần có hỏa trợ, kỵ thổ quá nhiều. Vương Minh Đào, thổ mệnh thiếu hỏa, cần tránh mộc…”

“Bát tự không hợp, đáng tiếc một khách hàng lớn!”

Sau khi Vân Thanh Diệu đã rời khỏi bệnh viện Liên Bang đệ tam, ở hành lang bên ngoài khu VIP của tầng tám, có mấy người đang lo lắng chờ đợi, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào bên trong cánh cửa.

Người đàn ông trên giường bệnh mắt nhắm lại, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng không giấu được khí chất anh hùng trong tận xương tủy.

Sau nửa giờ, cánh cửa phòng mở ra.

Một người phụ nữ với khuôn mặt dịu dàng chạy tới, căng thẳng hỏi: “Bác sĩ Hoàng, Liên Nghệ như thế nào rồi?”

Sắc mặt của bác sĩ có chút nghiêm trọng, tháo khẩu trang xuống, không tiếng động, im lặng lắc lắc đầu.

Người phụ nữ lấy tay phải che miệng, nước mắt chảy dài trên má.

“Mẹ, chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện với bác sĩ Hoàng.” Liên Diệu vòng tay qua vai nàng, nhẹ giọng nói:

“Đừng làm phiền em hai nghỉ ngơi.”

Năm người cất những bước chân nặng nề ra khỏi văn phòng của bác sĩ Hoàng.

Không thể nói tốt.

“Cột sống của Liên Nghệ bị thương, nhưng chúng tôi đã xác nhận nhiều lần, vết thương của anh ấy đã cơ bản được chữa khỏi, dây thần kinh cũng không có vấn đề gì…”

Bác sĩ Hoàng cau mày.

“Vậy thì… vậy tại sao hắn vẫn chưa tỉnh dậy?”

Bình Luận (0)
Comment