[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 21

“Ta đã nói với ngươi, một ngày ba quẻ, chỉ tính cho người có duyên đúng không?” Vân Thanh Diệu nói.

Tần Mộc: “Hắn có rất nhiều tiền!”

Vân Thanh Diệu: “Ờ.”

Tần Mộc: …. “ngươi không phải thiếu tiền sao?”

Vân Thanh Diệu: “Ờ “

Tần Mộc: …. “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Vân Thanh Diệu đang xem cơ cấu từ thiện của Trung Ương Tinh, nghe vậy có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Cái gì? Nghĩ như thế nào? Ta muốn đi nhà ăn Phỉ Tư phỏng vấn, không muốn nằm mộng, ta muốn làm một công dân tốt.”

Tần Mộc: …. Đây là đem lời hắn nói, còn nguyên trả lại!? Ngươi có thể đừng có để bụng như vậy không?

“Mấy giờ đi? Ta hôm nay tan tầm sớm.” Tần Mộc nâng cổ tay lên, xem giờ, ba giờ rưỡi, thuận tiện có thể ở đấy ăn cơm chiều trước giờ đi làm buổi tối.

Vân Thanh Diệu không có đáp lại, mà mở tiểu trình Tinh Võng ra, đổi thời gian.

Tần Mộc tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

“Ngươi đã nghe qua ngày hoàng đạo chưa?” Vân Thanh Diệu hỏi.

Tần Mộc gật đầu.

“Hôm nay là ngày ‘Định’, là ngày tốt để thu dọn bếp núc, yến hội, định hiệp nghị đại cát, không nên kiện tụng, chữa bệnh, xuất sư.”

Tần Mộc nghe như lọt vào trong sương mù: “Cho nên?”

Vân Thanh Diệu nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, suy nghĩ một chút, cảm thấy chính mình ở Tinh Võng một mình cô đơn, nhiều lúc thật bất tiện.

Xem nhân phẩm người này không tồi, giá trị tín ngưỡng hẳn cũng là do hắn cống hiến, đây là lương thực cho tinh thần lực của nàng, đối với người một nhà luôn tốt hơn một chút, đây là nguyên tắc của Vân Thanh Diệu.

Vân Thanh Diệu ngồi thẳng lưng, thập phần nghiêm túc nói: “Thanh long, Kim Quỹ, Thiên Đức, Ngọc đường, Tư Mệnh, Minh Đường, đây là sáu hoàng đạo. Cái gọi là ngày hoàng đạo chính là sáu hoàng đạo đối ứng với nhật tử.”

“Như vậy ngoại trừ sáu hoàng đạo, còn có sáu ngày Tiểu Hoàng đạo, kiến mãn bình thu hắc, ngoại trừ quy định chấp hoàng, mở thành đều có thể dùng được, chính là nói sáu Tiểu Hoàng này.”

Tần Mộc: …. nghe không hiểu gì hết. Hắn chỉ muốn biết là mấy giờ thì đi mà thôi.

Ta đem tinh lịch đổi thành lịch địa cầu cổ, đổi một chút, hôm nay là mười hai kiến tinh trung, ‘ngày Định’, cho nên chuyện kiện tụng của ngươi bất lợi.”

Vân Thanh Diệu nói.

Tần Mộc hắc tuyến đầu đầy: “Ngươi tại sao không nói sớm?”

Vân Thanh Diệu: “Nói với ngươi sớm thì có thể lùi lại ngày mở phiên toà không? “

Tần Mộc …. “Vậy ngươi đã tính được chưa? Mấy giờ thì đi?”

“Bốn giờ rưỡi xuất phát, là giờ lành của ngày hôm nay, vạn sự đại cát.”

Tần Mộc cảm thấy từ trước đến nay mình là người không hề có rào cản giao tiếp, nhưng hắn ở trước mặt tiểu cô nương này, liền bị cứng họng vô số lần, mỗi lần so với lần trước còn nhiều hơn.

“Vậy thì, bốn giờ rưỡi ta sẽ quay lại tìm ngươi.”

“Ờ.” Vân Thanh Diệu vẫy vẫy tay một cái: “Lui xuống đi.”

Tần Môc: … lui cái muội muội nhà ngươi!

Hắn hỏa khí mình đầy, xoay người đi ra ngoài, trong lòng lại càng xem thường thêm chính mình cả trăm lần, cái này mà là cái rắm chó gì đại sư, chính là một cái tên thần côn.

“Chờ một chút.”, Vân Thanh Diệu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

“Làm sao? “Tần Mộc tức giận quay đầu lại.

“Ngươi giúp ta nhìn xem, ở Trung Ương Tinh, cơ cấu từ thiện nhà nào tốt, đáng tin cậy?” Vân Thanh Diệu chỉ vào ba nhà được xác định trên màn hình.

“Ngươi không phải biết tính sao? “Tần Mộc hỏi

“Giết gà cần gì dao mổ trâu.” Vân Thanh Diệu đáp.

“Nhà này đi, ‘Linh yêu yêu quỹ’ nghe nói nhà này danh tiếng tốt.”

Tần Mộc tuỳ tay chỉ một cái, chính hắn cũng thường xuyên quyên tặng ở đây.

“Ánh mắt ngươi không tồi.” Ba cái quỹ mà Vân Thanh Diệu chọn ra, đều là nàng cảm thấy tràn ngập ánh sáng công đức, nhà ‘linh yêu yêu’ này là đứng số một, bảo Tần Mộc xác nhận, chỉ là muốn làm một cái đảm bảo kép.

“Tinh …” Theo tiếng chuyển khoản thành công, Vân Thanh Diệu thở phào nhẹ nhõm, nằm úp sấp xuống giường không để ý hình tượng.

“Ngươi ….” Tần Mộc có chút khiếp sợ, hắn tận mắt nhìn thấy, cái cô nương này, chỉ có 164 tinh tệ, lại đem một nửa cắt đi ra ngoài.

Đây là tấm lòng như thế nào?

Hắn nhịn không được, lại muốn đổi cách nhìn của hắn đối với Vân Thanh Diệu.

Nếu Vân Thanh Diệu biết hoạt động tâm lý của hắn, nhất định sẽ tặng cho hắn hai chữ “đồ ngốc!”

“Ngươi chuẩn bị tốt rồi sao? “Tần Môc lại đây tìm nàng sớm hơn năm phút, chính là vì không muốn bỏ lỡ cái gọi là giờ lành.

“Đây là xe Huyền phù của ngươi sao? Sửa xong rồi à?

Vân Thanh Diệu thập phần tò mò đánh giá.

Thân xe màu xanh lam với những đường nét uyển chuyển, động lực là một hồ năng lượng cấp ba, nguyên lý vận hành tương tự như thuyết từ trường bay mặt đất, lái xe trên làn đường nam châm.

“Ừ.”

Phản ứng của Vân Thanh Diệu làm cho Tần Mộc có vài phần hưởng thụ.

Hắn là người rất yêu xe, tiền lương phân nửa được đưa vào để bảo dưỡng cái xe này.

“Đây là sản phẩm mới của hãng xe Huyền phù Mai Trai. Nhìn bề ngoài trông bình thường nhưng hiệu suất của nó chắc chắn đè bẹp các đối thủ cùng ngành.”

Vân Thanh Diệu bĩu môi, không thèm để ý, đây còn không phải là tâm tư của chủ xe sao? Điệu thấp nói là giống hàng bình thường. Nhưng thực tế trong lòng ước gì người ta khen hắn, à không, là khen xe hắn.

“Tinh … “

Lúc Tần Mộc mở khóa cửa xe, khóe miệng Vân Thanh Diệu không tự giác mở ra, thành thật kêu lên: “Oa!”

Cửa xe mở ra, giống như hai cái cánh xinh đẹp, quyến rũ hướng về phía trước.

“A …A … Hoá ra là như thế này!”

Quen biết Vân Thanh Diệu một thời gian như vậy, chỉ có lúc này, Tần Mộc mới cảm thấy cô gái này không có đáng ghét như vậy.

“Ta có thể lái thử được không?” Ánh mắt Vân Thanh Diệu tràn ngập mong chờ nhìn hắn.

“Ngươi có bằng lái sao?” Tần Mộc hỏi.

“Có!”

Nguyên chủ cũng biết lái xe huyền phù.

Nhưng Vân Thanh Diệu thì là lần đầu tiên được tiếp xúc, nên có chút hưng phấn.

“Được, lái đi.”

Đối với ánh mắt mong chờ kia của Vân Thanh Diệu, lòng tự trọng của Tần Mộc cảm thấy đạt được thỏa mãn rất lớn.

Điều này khiến cho hắn đã ra một quyết định đáng hối hận nhất từ lúc chào đời cho đến nay…. Đem bộ điều khiển, đưa cho người khác….

Vân Thanh Diệu cẩn thận nhớ lại các thao tác lái xe, làm quen với hệ thống điều khiển.

Sau đó, nàng nhấn nút khởi động, chiếc xe màu xanh da trời bay lên.

“A..A..a như vậy nha!” Vân Thanh Diệu dựa theo hướng dẫn, nối tiếp đường xe chạy.

Cảm giác này thật quá tuyệt vời.

“Điều hướng đã được thiết lập, ngươi có thể thử nó, nếu ngươi nghĩ rằng nó không hiệu quả, hãy chuyển sang lái xe tự động.” Tần Mộc nói

Con đường này không có nhiều người, chỉ có hai hoặc ba chiếc xe. Một cô gái nhỏ lái xe hơi, từ trước đến nay nàng luôn là người cổ hủ nên chắc sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng điều mà hắn không ngờ là, Vân Thanh Diệu lần đầu tiên lái xe, chiếc xe đi xiêu xiêu vẹo vẹo không nói, mà tốc độ còn một chân đạp đến mức cao nhất.

Ngay cả các góc cua đều phi như bay.

Tần Mộc ngồi trên ghế phụ, lo lắng đến đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, nắm chặt tay cầm, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

“Này, nha đầu, coi như là ta cầu xin ngươi, ngươi có thể chuyển sang chế độ lái tự động được không?”

“Nhìn tiểu tiền đồ của ngươi này! Sợ cái gì? Ta đang lái xe rất ổn định.”

Vân Thanh Diệu vừa nói vừa mở cửa sổ bên trái ra.

Ai nha, nàng chính là thích cái cảm giác giống như đua xe này!

Tần Mộc không ngừng nhìn bản đồ, cầu mong hành trình này nhanh chóng kết thúc.

Lần sau nhất quyết không để người khác đụng vào xe của mình!

“Kétttt…”

Khi chuẩn bị đến vị trí đèn xanh đèn đỏ phía trước, Vân Thanh Diệu mạnh mẽ chen vào làn đường chạy chậm, chiếm vị trí của chiếc xe màu đỏ bên cạnh.

Một người đàn ông trung niên, béo ục ịch mở cửa kính xe ra, hướng về phía nàng giơ ngón tay giữa.

“Không sao đâu, đừng căng thẳng, đừng để ý đến hắn ta.”

Tần Mộc nhanh chóng an ủi một câu. Nữ hài tử này ngàn vạn lần đừng có bốc đồng, vạn nhất lấy xe của hắn đi đụng xe người ta, hắn là phải đi tìm chỗ nào để khóc đây?

“Đồ ngu xuẩn! Mẹ ngươi không dạy ngươi cách đi đường sao?”

Người đàn ông thấy nàng không có phản ứng, mở cái miệng toàn răng vàng khè ra, hùng hùng hổ hổ chửi thề.

Vân Thanh Diệu không nói chuyện, chỉ mở cái cốc mang theo bên người, từ từ đổ đầy nước vào.

Tần Mộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thầm nghĩ cô gái này còn có thể cứu chữa được, ít nhất nàng biết mình đuối lý nên vẫn nhẫn nại.

Tuy nhiên, còn không đợi hắn kịp lấy lại hơi thở của mình.

Ngay khi đèn xanh bật lên, Vân Thanh Diệu không thèm nhìn lại, một chân giẫm lên hệ thống điện, giơ tay trái hướng ra ngoài, cả một cốc nước đổ lên mặt người đàn ông trung niên.

“Tên khốn kiếp, ta giết ngươi.” Người đàn ông trung niên hung hăng ấn loa, cố gắng đuổi theo.

Tuy nhiên, phía sau mông của chiếc xe huyền phù đang treo lơ lửng, hai đám lửa bất ngờ xuất hiện, chiếc xe lao về phía trước rồi nhanh chóng chuyển từ làn đường đi chậm sang làn đường cao tốc bên cạnh. Thật nhanh, đuôi xe lắc lư một cái rồi ngoặt gấp 90 độ.

Chỉ trong nháy mắt, người đàn ông trung niên ngay cả cái mông của chiếc xe đối diện cũng không nhìn thấy đâu.

Bình Luận (0)
Comment