Nhà hàng Phỉ Tư bọn họ, từ trước đến nay nổi tiếng dùng người khắc nghiệt, cho dù là nhân viên ngắn hạn, cũng là chọn lựa kỹ càng, không nghĩ tới còn có sự tình bắt bóng bắt gió như vậy.
“Vân Thanh Diệu, ngươi đêm hôm khuya khoắt đi đến phòng giám đốc Ôn làm gì? Ngươi có dám nói lý do không?”
“Ta giúp hắn chữa bệnh.”, Vân Thanh Diệu hừ lạnh một tiếng, chỉ vào cổ giám đốc Ôn, “Xương cổ hắn không tốt.”
Mọi người vốn dĩ đều đang có chút tin, lúc này lại có loại cảm giác á khẩu không nói được lên lời.
Cái lý do này quá giả!
“Phụt…”, Tôn Chí Hàng nở nụ cười, “Ngươi cho rằng chúng ta đều là thằng ngốc sao?”
Phảng phất như biết trong lòng hắn nghĩ gì, Vân Thanh Diệu đưa tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái nhéo cằm, “Đều nói tai nghe thì sai, mắt thấy mới thật. Như vậy hôm nay, ta sẽ dạy cho ngươi, ngươi bắt gió bắt bóng có bao nhiêu ngu xuẩn.”
“Ta chờ!”, Tôn Chí Hàng nói.
Vân Thanh Diệu không để ý đến hắn, “Đầu bếp Phương, phiền toái ngươi đến đây ngồi.”
Nàng đem ghế dọn ra, ý bảo đầu bếp Phương ngồi xuống.
Đầu bếp Phương đã có chút dao động, hắn vốn không muốn tin tưởng, nghe vậy liền phối hợp ngồi xuống.
Vân Thanh Diệu kéo tay của hắn qua, đơn giản bắt mạch một chút.
“Đầu bếp Phương tật xấu không ít, xương cổ mỏi, viêm khớp vai cùng với chân bị giãn tĩnh mạch……”, Vân Thanh Diệu một bên nói, Tôn Chí Hàng một bên bĩu môi.
“Mấy cái này không phải đều rõ ràng sao? Chúng ta làm nghề ngày, đây là bệnh nghề nghiệp.” Tôn Chí Hàng lẩm bẩm, lầm bầm.
Thẳng đến lúc tay Vân Thanh Diệu ấn lên huyệt vị phía sau lưng đầu bếp Phương……
“Ngao……”
Đầu bếp Phương kêu to một tiếng, dọa mọi người nhảy dựng.
Đầu bếp Phương đã tương đối khắc chế, nhưng giọng của hắn, vẫn vang vọng trong phòng, nước mắt đều chảy xuống dưới.
“Nga…… Nga……, mạnh hơn một chút……”
Mọi người nhìn đầu bếp Phương cơ hồ như muốn nằm xoài trên ghế, hai mặt nhìn nhau, có khoa trương như vậy sao?
Cùng lúc đó, Vân Thanh Diệu thấy thức hải cảm nhận được một cổ tín ngưỡng chi lực mãnh liệt, khiến cho tinh thần nàng nháy mắt thoải mái
Tín ngưỡng chi lực?!
Mẹ kiếp!
Nguyên lai còn có thể như vậy!
Tối hôm qua nàng cũng cảm giác được một cỗ, nàng lúc ấy còn tưởng rằng là đến từ Bách Vạn Chu, xem ra là đến từ giám đốc Ôn a.
Nguyên lai, ấn cái vai cổ, cũng có thể sinh ra tín ngưỡng chi lực!
Vậy nàng còn tân tân khổ khổ mở cửa hàng làm gì? Tính mệnh làm gì?
Vân Thanh Diệu nhìn mười mấy cá nhân còn lại, giống như một con sói đói thấy được một đàn dê béo tốt.
“Còn có người muốn thử không?”
“Ta thử xem!”, Nguyễn đầu bếp tò mò muốn chết, nhấc mông ngồi lại đây.
“Ngao ngao ngao……!” Định lực của Nguyễn đầu bếp không bằng được với Phương đầu bếp, nước mắt, nước mũi rơi xuống tèm nhem.
“Lão Phương, lão Nguyễn, các ngươi đây là làm sao vậy?”
Nhìn đến biểu hiện của bọn họ như thế, tròng mắt của những người khác đều phải trừng ra tới, không phải là quá khoa trương đi.
“Quá thoải mái……!”, Phương đầu bếp thỏa mãn giống như đang dùng thuốc ảo giác, nằm ở trên sô pha bất động.
Mọi người:……
“Còn có người muốn thử không? Hôm nay có duyên, ta có thể giúp cho mỗi người năm phút.”, Vân Thanh Diệu chậm rãi nói.
“Đương nhiên, không bao gồm ngươi!” Một ngón tay của nàng chỉ vào Tôn Chí Hàng, lộ ra một nụ cười ác ma.
“Ai thèm!”, Tôn Chí Hàng đạp cửa bỏ đi.
“Ta cũng không có tin tà, ta tới!” Một tiểu thanh niên, lấy thế sét đánh không kịp che tai phi lại, nhanh chóng ngồi thẳng ghế trên.
“Còn có ta, ta xếp thứ hai!”
Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, mặt sau lập tức tự giác xếp thành một hàng dài.
Đầu tiên, Vân Thanh Diệu kiểm tra thân thể của những người này một lượt, cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng cơ và xương đều đau nhức, quả nhiên có một số bệnh ở đốt sống cổ và thắt lưng.
Vân Thanh Diệu ước lượng một chút, vậy mỗi người làm bộ ngũ hành xoa bóp đi, có bệnh chữa bệnh, không bệnh coi như thư giãn.
Nhóm đồng nghiệp trẻ rất cường điệu, biểu hiện của họ trực tiếp hơn.
“A a a, quá sung sướng!”
“…… A, a……”
“A a, Vân Thanh Diệu, từ giờ về sau ngươi là nữ thần của ta!”