“Ting…”,
Trí Não vang lên vô số âm thanh, Vân Thanh Diệu đang bận kiếm tín ngưỡng chi lực, tạm thời không để ý tới.
“Cô nhóc, ngươi ở bên kia như thế nào?”
“Đồng nghiệp ở chung có tốt không?”
“Có ai gây khó dễ cho ngươi hay không?”
“Hôm nay là thứ bảy, ngươi có được nghỉ không? Ta đến đưa ngươi đi dạo Trung Ương Tinh nhé.”.
Nhiều tin nhắn gửi đến liên tiếp, cũng không có câu trả lời, Tần Mộc có chút bất an.
Hắn cau mày, nhìn thời gian, đã chín giờ bốn mươi năm phút. Không đúng nha.
Lúc này mới vừa ăn sáng xong, bữa trưa còn chưa tới, đầu bếp không phải đang rảnh sao? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Tần Mộc không thể ngồi yên được nữa, nắm lấy áo khoác, phóng tới nhà hàng Phỉ Tư.
“A…a…”
Còn chưa có bước chân vào cửa, đã nghe được một tiếng rên to run rẩy.
Một cơn tức giận không nói nên lời dâng trào trong lồng ngực Tần Mộc.
Không thể tưởng tượng được, nhà hàng Phỉ Tư nổi tiếng gần xa, cư nhiên lại ngầm đen tối như vậy!
Ban ngày tuyên dâm, còn muốn mặt mũi không?
Vân Thanh Diệu vốn đã là một cái cây con cong queo, nếu ở lại lâu hơn nữa, hắn sẽ không thể giúp nàng đứng thẳng được.
Từ chức! Phải từ chức!
Tần Mộc đỏ mặt tía tai vọt vào trong, sau đó, mắt liền choáng váng.
“Bác sỹ Tần, ngươi đã đến rồi?”
Vân Thanh Diệu cười tươi như một đóa hoa.
Tuy rằng muốn tu bổ lại thức hải vốn đang bị tổn hại, rách nát như cái mạng nhện của nàng, một chút xíu lực tín ngưỡng này quả thực như muối bỏ biển. Nhưng điều quan trọng là, cuối cùng nàng cũng đã tìm được đúng phương hướng! Cảm động muốn khóc!
Tần Mộc nhìn nhân viên nằm la liệt dưới sàn, có chút thất thần: “Các ngươi làm sao vậy?”
“Xoa bóp.” Vân Thanh Diệu nói, “Thế ngươi nghĩ chúng ta đang làm gì?”.
Tần Mộc mặt trướng đến đỏ bừng:…Ta còn không phải lo lắng những người ở đây sức lực lớn, sợ ngươi bị khi dễ sao?!
“Tới … tới đây, bác sỹ Tần, ta cũng ấn cho ngươi hai cái nhé.”, Vân Thanh Diệu nhiệt tình tiếp đón hắn.
Tần Mộc lạnh mặt: “Không cần.”
…..
Ba tiếng sau, theo yêu cầu của Vân Thanh Diệu, Tần Mộc lái xe huyền phù đi tới cửa ngân hàng.
Dân cư của Trung Ương tinh đông đảo, mấy năm nay kinh tế cũng thực phát triển. Mặc dù là cuối tuần, nhưng người lui tới ngân hàng giao dịch cũng không ít.
Một vị giám đốc đại sảnh thân hình quyến rũ ra tiếp đón Vân Thanh Diệu:
“Kính chào quý khách, hoan nghênh quý khách ghé đến ngân hàng tinh tế RS, ngài có yêu cầu gì cần giúp đỡ?”
“Ta muốn rút một ít tiền.”, Vân Thanh Diệu đĩnh đạc nói.
Giám đốc đại sảnh nhiệt tình đưa nàng vào trong.
Ngân hàng tinh tế RS của bọn họ dựa vào chế độ bảo mật độc đáo cùng với hệ thống gửi tiền ẩn danh, trở thành đứng đầu trong số các ngân hàng.
Trong quá trình đào tạo nghiệp vụ cho giám đốc tiền sảnh, nàng đã được nói vô số lần rằng những người đến với ngân hàng của họ hầu hết đều là những người giàu có, nổi tiếng trong vũ trụ. Nàng không được sơ suất hay khinh thường vì bất cứ thứ gì chẳng hạn như quần áo mặc trên người của khách hàng.
Thực mau đã kêu tới tên của Vân Thanh Diệu, giám đốc đại sảnh rất cung kính, tự mình đưa nàng đến quầy giao dịch.
“Xin kính chào quý khách, ngài muốn thực hiện giao dịch gì?” Trên quầy giao dịch, nhân viên hỏi thăm một cách thân thiết.
“Ta muốn rút 3 đồng tiền xu!” Vân Thanh Diệu dùng trí não xác nhận thân phận, bình tĩnh nói.
Nhân viên phía đối diện có chút không hiểu: “Xin lỗi, ngài có thể lặp lại một lần nữa được không ạ? Ngài muốn rút cái gì ạ?”
“Rút ba đồng tiền tinh tệ, muốn tiền xu.”, Vân Thanh Diệu nói lại một lần nữa.
“Ách……” Chị gái ở quầy rõ ràng sửng sốt một chút, nhưng vẫn thực hiện cho nàng.
Vân Thanh Diệu thập phần vừa lòng, thuận tay cho nàng một cái đánh giá khen ngợi năm sao, sau đó trong ánh mắt phức tạp của nhân viên ngân hàng, nàng yêu cầu một tách trà nóng, ngậm vài viên kẹo miễn phí rồi từ từ ngồi xuống ghế.