Vân Thanh Diệu từ từ giơ hai tay lên, đặt ô xuống đất.
“Máy bay của ta bị rơi, ta đi từ trong khu rừng ra, ta chỉ có một mình … “
Mùi máu trong không khí càng lúc càng nồng đậm, Vân Thanh Diệu cởi ba lô xuống: “Ngươi bị thương sao? Ta có thuốc.”
“Lại đây, không cần có tâm tư gì khác.”
Giọng nói nam nhân khàn khàn, từ từ hạ vũ khí xuống.
Vân Thanh Diệu chậm dãi xoay người, trong lòng chửi thề, đối với Thiên Đạo dựng vô số ngón giữa.
Mẹ kiếp đây có phải là sinh lộ không?!
Thương thế của người này còn nặng hơn của nàng.
Không thể che lấp được mùi máu tanh nồng đậm.
“Trong hộp y tế có thuốc, ta xem không hiểu, ngươi xem có dùng được không?”
Vân Thanh Diệu trầm giọng hỏi, bất quá đây cũng là hy vọng.
Người đàn ông ngồi cạnh gốc cây, tiêm thử vài ống thuốc từ hộp dụng cụ y tế vào cơ thể.
“Tiên sinh tên họ là gì??” Vân Thanh Diệu hỏi.
Ở tinh tế chết tiệt này hầu như không có sức mạnh của tín ngưỡng, thậm chí linh khí cũng thiếu đến mức đáng thương, nàng cư nhiên không thể ‘thấy rõ’ khuôn mặt của đối phương.
Người đàn ông không nói gì, chỉ lặng lẽ thay bộ quần áo dính máu, chôn xuống một ổ gà gần đấy.
Thoạt nhìn, hắn giống như là một người có kinh nghiệm sinh tồn hoang dã rất dày dặn.
Vân Thanh Diệu nhìn hắn, trên đầu có một đám hắc khí, vẻ mặt tuy đã ngoài 30 tuổi, nhưng khi cởi áo ra, nàng liếc mắt thấy, tuổi xương cốt của người này chắc không quá 25.
Xem ra là dịch dung, thời đại này mặt nạ da người lợi hại như vậy sao?
“Chúng ta làm cách nào để có thể đi ra ngoài? Ngươi có thể liên hệ với bên ngoài không?” Vân Thanh Diệu hỏi hắn.
“Đừng có trông chờ vào đội cứu hộ và tìm kiếm, ngươi sẽ không sống được đến ngày họ tìm thấy ngươi đâu.” Nam nhân này nói.
Sự khinh thường trong lời nói của hắn làm Vân Thanh Diệu nghẹn một chút.
“Vậy chúng ta tự mình đi ra ngoài sao?”
Vân Thanh Diệu ngập ngừng hỏi, ở đây chỉ có hai người bọn họ.
Nàng hiện tại không có sức tấn công, ở thời điểm mấu chốt còn có thể sử dụng làm bia đỡ đạn. Nếu là người bình thường hẳn cũng sẽ mang theo nàng.
“Nếu ngươi có mệnh chống được đến rạng sáng ngày mai, có lẽ ngươi còn có một cơ hội sống.”
“Ta? Thế còn ngươi thì sao?”
“Ta không chết được!”
Vân Thanh Diệu:…
Chết lặng…
Đau đớn vì bị khinh thường!
Thực mau, nàng liền minh bạch ý của nam nhân này.
Khu rừng rậm này vào ban đêm quá nguy hiểm!
Thật khó tưởng tượng được, bản thân nàng đã làm như thế nào để có thể đi bộ một mình lâu như vậy mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào?
Chẳng nhẽ mệnh nàng mang theo đại khí vận sao…?
Trong lúc đang trầm tư suy nghĩ, Vân Thanh Diệu nhìn thấy hắc khí trên đầu nam nhân này trở nên dày hơn, đặc biệt về phía bên trái.
“Cẩn thận, bên trái.”
Nàng vô thức hét lên.
“Bang.”
Nam nhân giơ chân đạp một cái, một tiếng va chạm mạnh vào cái cây phía sau cách đó không xa truyền đến.
“Là Liệp Tông thú, mau rời khỏi đây.”
Vân Thanh Diệu biết loại sinh vật này sống theo bầy đàn, tương tự như loại sói đồng cỏ, một khi bị bao vây, lấy thương thế của hai người, hẳn phải chết không thể nghĩ ngờ.
Nam nhân vừa nói dứt lời liền lao về khu rừng phía trước.
“Đừng đi hướng đó, đi bên phải.”
Nương theo ánh sáng phát ra từ thiết bị trí não cùng với thị giác độc hữu, nàng có thể cảm giác được, khi đi về phía trước, hắc khí trên đầu nam nhân này càng thêm nặng nề.
Có lẽ đây là ý nghĩa của ‘sinh cơ’ đi.
Nàng tuy rằng không có năng lực tiếp tục bói toán, cũng như tính toán vận mệnh của chính mình. Nhưng thông qua mức độ đậm, nhạt của hắc khí trên đỉnh đầu hắn, ít nhất nàng vẫn có thể phán đoán được con đường kia có chút an toàn hơn.
Người đàn ông không hề nghi ngờ lời nói của nàng, có thể trong lòng hắn, đi đến đâu cũng vậy.
Liệp Tông thú là động vật đi săn cực giỏi, hai người bọn họ nhanh chóng hướng về phía đường bên phải chạy.
Chung quanh có thể nhìn thấy không ít đôi mắt màu vàng, nam nhân vừa chạy vừa quan sát địa hình, những sinh vật này tốc độ cực kì nhanh. Nếu không phải bị khẩu súng bắn tỉa của hắn dọa, thì bọn chúng đã lao đến đây từ lâu rồi.
Vân Thanh Diệu khó khăn lắm mới đuổi kịp tốc độ của hắn, chiếc dù to lớn này thực sự đóng rất nhiều vai trò vào những thời điểm quan trọng, ít nhất có thể chặn đứng những thứ ngông cuồng nhảy ra trong thời gian ngắn.
Vân Thanh Diệu không mạnh mẽ về thể chất, nhưng nàng luôn có thể dẫm lên một chỗ đứng vững chắc, kịp thời tránh thoát một con linh cẩu lao vào.
Nam nhân bớt thời gian nhìn sang nàng, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, thuận tay đánh chết con linh cẩu hướng về bờ vai hắn cắn.
Sáu con Liệp Tông thú, phải mất nửa giờ mới hạ hết được chúng.
Hai con mắt đen nhánh của người đàn ông này nhìn chằm chằm Vân Thanh Diệu, trầm giọng hỏi. “Tiếp theo đi như thế nào?”