Vân Thanh Diệu vội vàng ngồi xổm xuống, bĩu môi với Tần Mộc ở đối diện, không tiếng động nói,”Có nội ứng, quầy số 7!”
Tần Mộc cũng đi theo nhìn chung quanh, trên mặt của năm tên cướp, đều đội mũ trùm màu đen. Những người này không hề sợ hãi, cầm súng ngắn giơ lên cao.
Tên cướp cầm đầu bắn vào hệ thống camera giám sát, “xèo xèo”, toàn bộ màn hình lập tức bị tắt.
Vân Thanh Diệu vừa mới quan sát, khi năm tên cướp xông vào, trong góc, một người đàn ông đang vừa điền vào mẫu đơn vừa gọi điện thoại. Ngón tay út lơ đãng hướng về phía cửa một chút…
Người đàn ông này đội một chiếc mũ trùm đầu, tóc dài ngang trán, đeo một chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt nên rất khó nhìn rõ ngũ quan của hắn.
Bọn cướp này vừa vào một cái là đã đến được đúng vị trí, hiển nhiên đã có sự chuẩn bị từ trước.
Năm người ở bên ngoài, một người nội ứng, một người ẩn trong đám khách hàng.
Không lâu sau, hai người trong bọn cướp cầm theo cái túi đi đến quầy số 7, yêu cầu nhân viên công tác bên trong, đem tiền lấy ra tới.
Hai tên đồng bọn khác thì quyết đoán nổ súng, bắn hạ hai người bảo an, cũng khống chế được hai người còn lại.
Trung Ương tinh đã yên bình quá lâu, công việc thường ngày của một nhân viên bảo vệ là hợp tác với người máy để duy trì trật tự. Người máy đã được thiết lập với ba điều luật không cho phép xâm hại con người, dưới tình hình hiện tại không sinh ra nổi một tia chống trả.
Ánh mắt Vân Thanh Diệu lạnh lùng nhìn tình huống trước mặt, nàng dù sao cũng là một người ‘da giòn’, thân thủ nhiều lắm cũng chỉ là linh hoạt một chút, nếu muốn tránh thoát khỏi súng ống, vậy quả thực là ‘nằm mơ nói mộng’.
Huống chi, kẻ đối diện còn là một người đàn ông to lớn, khỏe mạnh.
Có lẽ tiếng khóc nức nở cùng tiếng la hét trong đại sảnh đã làm gia tăng sự lo lắng, khẩn trương của bọn cướp.
Một người trong bọn chúng đá một phát về phía người nam nhân cách hắn gần nhất, sau đó hướng trần nhà bắn một phát súng.
“Pằng” thanh âm của súng vang lên khiến mọi người sợ tới mức run rẩy.
“Nếu không muốn chết thì đều câm miệng ngay cho ta!”
“Chú ba, đừng nhiều chuyện!” Tên cướp cầm đầu ngăn lại động tác của hắn, sau đó hướng về phía đám con tin trong phòng vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chúng ta chỉ cần tiền, hy vọng các ngươi không hành động lung tung, nếu không……”
Ngữ điệu của bọn cướp càng bình thản, thì càng làm cho tâm lý của mọi người bên trong thêm sợ hãi.
Giữa một tên lưu manh có văn hóa và một tên lưu manh vô văn hóa, khẳng định là kẻ phía trước càng đáng sợ hơn.
Quả nhiên, hắn một bên nói, một bên hướng về phía bảo an bắn một phát súng, người bảo an ngã xuống mặt đất, dưới thân bê bết máu.
Tất cả mọi người đều không dám nhúc nhích, nhất thời im lặng như ve sầu mùa đông!
Bọn cướp đứng trước quầy, nhanh chóng lấy tiền, được người của bọn chúng nội ứng, động tác rất nhanh, trước và sau không đến 30 giây, chúng gần như đã đào rỗng toàn bộ tiền giấy và thẻ card không định danh của ngân hàng này.
“Tất cả đã xong rồi! Đại ca!”
Bọn cướp xách túi bước ra ngoài, lão tam nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi xổm bên cạnh, trên tay ôm chặt một chiếc túi, cảnh giác nhìn họ.
Hắn thấy cái túi kia cũng không nhỏ, nữ nhân lại ôm chặt đến vậy, hẳn là không ít tiền, hắn duỗi tay liền giật lấy.
Nữ nhân ôm chặt túi không buông tay: “Đây là vốn quay vòng của công ty ta, không thể cho các ngươi.”
Lão tam dùng sức kéo, đem nữ nhân đều kéo lại đây, nhưng cũng chưa thể đoạt được cái túi.
Bên ngoài đã vang lên tiếng cảnh báo, cảnh sát tinh tế sắp đến.
Lão tam thẹn quá hóa giận, nhấc chân lên đạp một cái, “Đồ khốn, buông tay ra cho ta!”
Nữ nhân không biết lấy được dũng khí từ đâu tới, chẳng những không có buông tay, còn trực tiếp lao tới, giật cái mũ trùm đầu của hắn xuống, một khuôn mặt râu ria xồm xoàm lộ ra.
“Ngươi muốn tìm chết ư!?” Lão tam thẹn quá hoá giận nói.
Kẻ bắt cóc xoay người liền muốn bắn, Vân Thanh Diệu thờ ơ lạnh nhạt, nếu bây giờ mình không ra tay, người này nhất định sẽ chết.
Chính là hiện tại!
Trong nháy mắt, khi lão nhị chuẩn bị nổ súng, Vân Thanh Diệu nửa ngồi xổm xuống, hai ngón tay nhanh chóng điểm huyệt giữa hai chân của hắn, sau đó hướng phía trên cánh tay của hắn đánh một phát.
“Phanh”, mọi người thấy tên nam nhân kia đầu gối trái mềm nhũn, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, súng cũng đánh rơi mất.
Lão tam thấy thế sửng sốt, hỏi: “Anh hai, anh làm sao vậy?”
Vân Thanh Diệu một chân đá văng khẩu súng từ trên tay của lão tam, theo đà tiến lên, đột nhiên thít chặt cổ hắn.
“Ngươi tìm chết!”
Lão nhị giơ súng hướng về phía đầu của nàng, Vân Thanh Diệu liền lăn một cái đến phía sau của người máy.
Đoạn đánh nhau này tổng cộng kéo dài chưa đến hai mươi giây, nhưng cũng đủ để khiến cho khung cảnh lại lần nữa hỗn loạn lên, mọi người đã bắt đầu phản kháng.
Tần Mộc đem phù phòng ngự trộm dán ở phía sau lưng người máy phục vụ, lên tiếng chỉ huy chúng nó dùng thân thể cao lớn xếp thành một cái tam giác, tạm thời chắn ở phía trước của mọi người.