Vân Thanh Diệu xoay người đi về hướng trường thi.
Nàng không biết chính là, sau khi đi vào một cái phòng họp an tĩnh, trong ánh mắt của nam nhân kia loé ra một tia tinh quang, vẫy vẫy tay với cấp phó của mình.
“Hiệu trưởng Tiết, làm sao vậy?” Phó hiệu trưởng nhẹ giọng hỏi.
“Nữ sinh lúc nãy kia là ai? Điều tra một chút, trên người nàng có một cái loại cảm giác làm ta không quá thoải mái.” Tiết hiệu trưởng nói.
“Ta đã tra xét qua một chút, nàng tên là Vân Thanh Diệu, người Lam Tinh, tới tham gia Đặc Tuyển”, phó hiệu trưởng nói.
“Người Lam Tinh? Họ Vân? Cùng Vân Phong có quan hệ gì?”
“Là em gái của hắn.”, phó hiệu trưởng trả lời.
“Nguồn năng lượng cơ giáp của Lam Tinh, số lượng dự trữ thăm dò được như thế nào rồi?” Tiết hiệu trưởng hỏi.
“Chỉ biết nồng độ cực cao, tạm thời không rõ ràng lắm có bao nhiêu, nhưng bên kia chống cự rất quyết liệt. Trung tâm tinh luyện mới xây của Liên Bang bị phá hư rất nghiêm trọng, mặt khác, Alpha tinh cũng muốn tranh đoạt. Nếu bọn họ quyết tâm đánh đánh lâu dài, chúng ta bên này không nhất định có thể đứng vững trước áp lực từ phía dân tình.”, phó hiệu trưởng nói.
“Vân Phong này, cũng là một nhân vật đáng gờm.”, hiệu trưởng Tiết nhắm hai mắt lại.
“Kia…… Hiệu trưởng, Vân Thanh Diệu này? Có cần loại nàng đi hay không?” Phó hiệu trưởng có chút không xác định, hỏi.
“Không cần, bên ngoài có quá nhiều đôi mắt đang nhìn vào.”, hiệu trưởng Tiết nói xong, liền vẫy vẫy tay, không có tiếp tục nói nữa.
Chờ thời điểm Vân Thanh Diệu trở lại trường thi, kết quả thi đã được công bố.
370 điểm sáng chói lọi, giúp nàng trở thành người cuối cùng trúng tuyển xếp từ dưới lên.
Lưu Phàm Thành trợn mắt, há hốc mồm, “mẹ kiếp, đây là tình huống như thế nào?”
Đám học sinh phía dưới càng không dám tin tưởng, sôi nổi gào thét, “Chuyện này không có khả năng! Huấn luyện viên, có phải nàng ta gian lận hay không! Có phải hệ thống có trục trặc hay không!?”
“Ta không phục!”
“Chúng ta yêu cầu xem đáp án!”
“Rechester chẳng lẽ muốn bao che cho kẻ gian lận sao?!”
Vô số học sinh ở phía dưới không phục gầm rú lên, đặc biệt là danh sách gần vạn học sinh bị đào thải rớt kia.
Đồng dạng là học tra (học tra = học dốt), dựa vào cái gì mà Vân Thanh Diệu nộp bài thi trước tiên, lại liền có thể thông qua? Nàng rốt cuộc là có làm bài sao?
Đám thí sinh hò hét ầm trời, huấn luyện viên Vệ sau khi xin chỉ thị, liền hiển thị bài thi của Vân Thanh Diệu ở trên màn hình lớn.
Chỉ lựa chọn duy nhất một đáp án B trong một loạt các câu hỏi trắc nghiệm A,B,C, D của bài thi, quả thực làm cho đám học sinh đau lòng đến tận Thái Bình Dương đi, đấy là nếu Thái Bình Dương còn tồn tại mà nói.
Đám thí sinh phảng phất như bị vạn tiễn xuyên tim, che ngực lại, sao lại có thể có thao tác phô trương như vậy?
Vì cái gì bọn họ cực cực khổ khổ mất cả nửa ngày để làm đề thi, còn không bằng nhân gia tùy tiện điền một cái!
Ngày hôm nay đã trở thành ác mộng của vô số học sinh.
Lưu Phàm Thành vọt tới trước mặt Vân Thanh Diệu, thập phần không thể tưởng tượng nổi hỏi, “Ngươi đây là chọn đáp án như thế nào?”
Hắn đã tính toán đo lường qua, bộ tổ hợp của Vân Thanh Diệu này chọn, tuyệt đối có thể xếp vào tổ hợp học tra tốt nhất.
Liền tính áp dụng đồng dạng bài thi, nếu không chọn giống như nàng thì cũng tuyệt đối không chiếm được 370 điểm.
Vân Thanh Diệu nở một nụ cười quỷ quái, phun ra một chữ, “Đoán!”
Ngươi mau tới “Đoán” đi.
Ngày hôm nay đã làm vô số người gặp ác mộng, bọn họ mơ thấy một nữ sinh, với hàm răng trắng, nói hai chữ: “Đoán xem!”.