Vân Thanh Diệu lấy trí não cùng bùa chú của chính mình, thừa dịp thời gian vẫn còn nhiều, nàng liền đi dạo loanh quanh ở vườn trường.
Trường quân đội nam nhân chi khí thực nồng đậm, lộ ra một loại lãnh ngạnh, lúc này vườn trường đã khôi phục lại bình thường, không còn là trạng thái trống rỗng, có tiếng cười nói của học sinh truyền đến.
Vân Thanh Diệu đi ở trong một khu vườn trường Lục Viên, nghe được tiếng của hai nam sinh đang phấn khởi kêu to.
“Mau mau, trốn nha.”
“Đó là cơ giáp cận chiến, một tên xương giòn như ngươi, đi lên đó làm gì? Ngốc sao?”
“Oa! Sao có thể làm được thao tác này chứ?!”
……
Giọng nói của hai người thật có sức cuốn hút, Vân Thanh Diệu nhịn không được đi đến gần xem, phát hiện bọn họ đang xem phát sóng trực tiếp trận đánh cơ giáp.
“Cái này làm như thế nào để đăng nhập?” Vân Thanh Diệu kéo kéo một người nhìn mặt dễ nói chuyện hỏi.
“Tinh Võng, quảng trường cơ giáp, chọn quan chiến là được.” Nam sinh cũng không quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình của chính mình.
“Ồ, ồ…”, Vân Thanh Diệu cũng ngồi xuống ở một bên, nhấn vào quan sát.
Hàng ghế khán giả chật kín người, phía trước tràn ngập khói thuốc súng, hai cơ giáp hình người đang đánh nhau kịch liệt, laser lửa đạn bắn liên tục, làm tim người xem đập mạnh.
Hoá ra, đây là cơ giáp chiến đấu!
Thân tàu cao 4 mét, tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường, cùng với cả người trang bị vũ khí hạng nặng…… Trách không được sẽ trở thành cấu hình quan trọng nhất trong chiến tranh đương đại.
Bất quá, hiện tại, động tác của cơ giáp có hơi cứng, không thể làm ra động tác lưu loát như con người. Đây là một nhược điểm lớn.
Trận phát sóng trực tiếp này liên tục trong thời gian khá dài, trong đó có cơ giáp cận chiến đánh giáp lá cà, cũng có cơ giáp điều tra xuất quỷ nhập thần, Vân Thanh Diệu xem gật đầu liên tục.
Xem xong cơ giáp chiến, nàng nhịn không được đăng nhập vào trung tâm mua sắm Tinh Võng, muốn đi xem hoạt động buôn bán cơ giáp.
Cư nhiên thật sự có, nhưng tất cả chẳng qua đều là số liệu bắt chước, không có vật thật. Tất cả các tham số đều là cơ giáp đời thứ 4 rồi, cùng với cơ giáp đời thứ 6 trước mặt của quân đội, có chênh lệch tương đối lớn.
Tùy thuộc vào cấu hình và chất liệu không giống nhau, mà giá cả giao động từ mấy ngàn tinh tệ đến mười mấy vạn tinh tệ.
Hơn nữa chỉ có mua số liệu không thì vô dụng, nếu muốn tham dự cơ giáp chiến, còn phải có nguyên bộ thiết bị mô phỏng.
Bắt đầu từ đời cơ giáp thứ 4, thao tác kỹ thuật bằng tay cũng đã bị vứt bỏ, thay đổi bằng dẫn truyền thần kinh.
Sau khi mặc xong thiết bị mô phỏng, chuyển động của người mặc sẽ phản hồi đến trong cơ giáp tiến hành đối chiến.
Vân Thanh Diệu có chút líu lưỡi, quả nhiên, tới bất kỳ cái thời đại nào, ngành nghề kỹ thuật cũng đều là kiếm tiền nhất nha.
Chỉ một ít mô hình tham số như vậy, cũng có thể bán được với giá trên trời?!
Nếu nàng cũng bán được bùa chú kia, có phải hay không cũng sẽ thực ngưu bức?!
Từ từ đã, bùa chú?
Đúng vậy, như thế nào đã đem cái này quên mất!
Vân Thanh Diệu vỗ đầu đứng dậy
Hiện tại bùa chú đều dựa vào tinh thần lực của nàng vẽ ra ở trên mặt mặt giấy, phát huy tác dụng.
Nếu một ngày nào đó, tinh thần lực của nàng tăng lên một bước, có phải hay không, cũng có thể suy xét làm thêm lá bùa hộ mệnh cho cơ giáp?
Nếu trang bị thêm phòng ngự phù cho cơ giáp viễn trình, thì sẽ như thế nào?
Điều gì sẽ xảy ra nếu cơ giáp cận chiến được lắp thêm phù sấm sét, mưa bão?
A, chỉ cần suy nghĩ một chút, Vân Thanh Diệu liền cảm thấy, có lẽ kiếp này nàng có thể phá bỏ “Mệnh Nghèo”.
Vân Thanh Diệu càng nghĩ càng hưng phấn.
Không được, phải nắm chặt thời gian tăng tinh thần lực lên. Mà khoan đã, nếu chỉ tăng lên tinh thần lực thì vô dụng.
Nàng hiện tại liền giống anh hùng bên trong ‘vương giả nông dược’, khi phóng ra đại chiêu, thời gian phục hồi có chút dài.
Việc cấp bách trước mắt vẫn là chữa trị nguyên thần, sau đó thử tích trữ tinh thần lực.
Vân Thanh Diệu kích động không thôi, một bên vừa tưởng tượng vừa đi, đột nhiên bên cạnh có một người đi tới, va phải nàng.
“Rầm”, tập tài liệu trong tay đối phương rơi xuống đất.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không nhìn thấy!”.
Vân Thanh Diệu vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt văn kiện rơi toán loạn dưới đất lên, đưa
lại cho hắn.
“Không có việc gì.”, nam nhân sau khi tiếp nhận không có dừng lại, mà tiếp tục đi.
“Ai”, Vân Thanh Diệu thở nhẹ một hơi, có chút khó hiểu, muốn đuổi theo.
“Xin dừng bước!”, người đi sau giống như là bảo vệ ngăn cản nàng lại.
Vân Thanh Diệu sờ sờ cằm, nhìn theo bóng dáng nam nhân đi xa kia, lâm vào trầm tư.
Người này tuổi khoảng chừng hơn năm mươi, trên người bao trùm một tầng hắc khí, lại không phải giống như hắc khí bình thường, mà giống như là một loại tử khí.
Mới vừa rồi tuy nàng không có thấy rõ ràng khuôn mặt của đối phương, nhưng phía dưới mũi của người này nhân trung cực nông, không giống như là người mệnh trường thọ a.
Nhưng xem cách hắn đi, bước chân vững chắc, tốc độ lại nhanh, cực kỳ khỏe mạnh, có nơi nào đó không quá thích hợp.
Vân Thanh Diệu ngửa cổ suy nghĩ trong chốc lát. Quên đi, nếu hắn vẫn ở tại trường quân đội này, về sau hẳn là sẽ có cơ hội gặp lại.