Vương Minh Đào bị người trong phòng vệ sinh lao ra đụng phải, lảo đảo nói: “Ngươi làm cái gì……”
Hắn còn chưa nói xong, đối phương đã nhanh như chớp chạy đi xa.
Vương Minh Đào rất tức giận, người này từ phòng vệ sinh ra tới, tâm trạng hoảng loạn như vậy, không thể nào?
Hắn thu hồi hỏa khí muốn mắng chửi người, chạy nhanh vọt vào phòng vệ sinh: “Tần Mộc…… Ngươi đây là? Mẹ kiếp!”
Mắt Tần Mộc đầy sao xẹt ngồi bẹp dưới đất, nếu không phải dựa lưng vào bồn rửa tay, đã sớm nằm xuống chỗ đó.
“Ngươi cái mùi này là mùi gì vậy?” Vương Minh Đào một bên nâng hắn dậy, một bên ghét bỏ lẩm bẩm.
“Để ta tắm rửa sạch trước đã!” Tần Mộc một hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
Hắn không thể nào chịu nổi mùi thối trên đầu kia, cũng mặc kệ nước có nóng hay không, liền xả nước xuống đỉnh đầu.
Vương Minh Đào chạy nhanh đi lấy khăn lông sạch sẽ, lau xong, phát hiện khoé mắt phải cùng huyệt Thái Dương của Tần Mộc tất cả đều màu xanh, đôi mắt cũng có chút sưng, nhìn rất dọa người.
“Ngươi sao lại thế này chứ? Người nọ là ai?” Vương Minh Đào đem cánh tay hắn đặt ở trên vai, đỡ hắn đi trở về.
Hai người đều đã uống rượu xong, liền đánh xe huyền phù trở về bệnh viện.
“Trách không được ngươi hôm nay tâm thần không yên, chắc là do có người theo dõi đi?” Vương Minh Đào cảm thấy như có chung kẻ địch.
“Ta không quen biết hắn, cũng chưa kịp xem hắn trông như thế nào, liền đã bị đánh tại chỗ.”, Tần Mộc càng khó chịu, mặt hắn càng đau lợi hại hơn.
Khi đến bệnh viện, thoáng gặp qua chủ nhiệm Tôn, chủ nhiệm Tôn nhìn thấy Tần Mộc, mặt có chút đen, nhưng nhìn thấy trên mặt hắn xanh tím, lại nhịn xuống không lên tiếng, quay đầu đi luôn.
Người máy thực mau liền kiểm tra xong miệng vết thương, không có trở ngại gì, nhưng tốt nhất vẫn nên quan sát một ngày.
Lý Bằng Vân cũng tới, một bên xem, một bên tấm tắc cảm thán, “Ai da, anh Mộc của ta không phải từ trước đến nay là cái người văn minh sao? Hôm nay bị làm sao vậy?”
“Uống nhiều quá, bị người ta đánh một chút,” Tần Mộc xịt dịch chữa trị lên mặt, cảm thấy chật căng, nhưng thật ra không đau, cũng không hôn mê, “Các ngươi đi về trước đi, không phải đều tan tầm rồi sao?”
“Muốn thông báo cho mẹ ngươi biết hay không? Nhìn ngươi đáng thương như vậy, liền đến người chiếu cố đều không có,” Lý Bằng Vân trêu chọc hắn, “Đóa hoa cảnh sát kia cũng được, cơ hội tốt như vậy…”
“Đừng, không được nói chuyện này, ngàn vạn lần đừng!”, Tần Mộc nhìn chằm chằm thiết bị trí não đầu cuối, mặt trên có một chuỗi thông tin đến từ Khương Lôi “Việc này cứ như vậy đi, ta đã báo cảnh sát, không biết nhà ăn bên kia có camera theo dõi hay không.”
“Ngươi thật cái gì cũng không biết sao?” Vương Minh Đào ngồi ở bên cạnh, một bên gặm trái cây một bên hỏi.
“Ai, kia không phải mua cho ta sao? Trái cây này đắt như thế nào ngươi không biết?” Tần Mộc đã quên đau.
“Ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi đấy, nếu không có ta, ngươi có thể hoàn chỉnh trở về sao?” Vương Minh Đào tiếp tục gặm.
“Ngươi liền mỗi ngày đều giống nhau, là một tên trạch nam, ai sẽ cùng ngươi có thù oán chứ? Còn theo dõi ngươi nữa?”
( ) Trạch nam: là cụm từ nói đến những chàng trai không thích giao tiếp với bên ngoài mà chỉ muốn tự tại một mình trong không gian riêng của chính họ.
Lý Bằng Vân cũng bắt chéo chân, vừa kiểm tra tin tức vừa hỏi, hai người một chút ý định rời đi cũng không có.
“Tần Mộc!”
Ba người ngồi tán gẫu với nhau hơn một giờ, chủ yếu là hai người kia nói, Tần Mộc nghe.
Lúc này, một giọng nữ truyền tới, là Khương Lôi.
Ba người Tần Mộc ngẩng đầu lên nhìn, người phụ nữ đứng ở cửa, có chút lúng túng không biết nên nói gì.
Vương Minh Đào cùng Lý Bằng Vân liếc nhau, cười một cách đê tiện, “Chúng ta đi trước, các ngươi nói chuyện đi.”
“Tần Mộc, ngươi……không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, sao ngươi lại tới đây?” Tần Mộc đối với nàng rất khách khí, hắn từ trước đến nay luôn đối xử tốt với người khác, huống chi cha mẹ của hắn còn rất thích nữ nhân này.
“Cái kia, ta gửi tin nhắn cho ngươi, ngươi vẫn luôn không trả lời.”, Khương Lôi cắn môi dưới, có chút xấu hổ, “Kỳ thật ta chính là muốn nói cho ngươi, bảo ngươi gần đây cẩn thận một chút.”
“Đó là bạn của ngươi ư?” Tần Mộc nháy mắt liền ngẩng đầu lên.
Trong đầu hắn bắt đầu quanh quẩn lời nói của Vân Thanh Diệu : “…… Hẳn là cái đào hoa kiếp, nếu không tránh, chắc sẽ hao tiền và bị thương tật trên người.”
Hắn chỉ muốn đem nữ sinh Vân Thanh Diệu kia kéo lại đây, hướng về phía lỗ tai của nàng rống lên, “Mẹ nó, “Tránh” như thế qué nào được! Hắn đều tận lực không thấy mặt, còn muốn như thế nào nữa hả?”