“Thực xin lỗi”, Khương Lôi thành tâm xin lỗi, “Ngươi có thể đừng truy cứu không?”
“Hắn rốt cuộc là ai?”
“Là…… bạn trai cũ của ta!”, Khương Lôi có chút hổ thẹn, “Hắn có chút cực đoan.”
“Hắn thích ngươi ư?” Tần Mộc cẩn thận hỏi, kỳ thật hắn đang gào rống ở trong lòng: “Hai ngươi cùng nhau chạy nhanh đi, cách xa ta một chút……”
Khương Lôi gật gật đầu, “Đã gây phiền phức cho ngươi, thực xin lỗi, ta cho rằng, ta cùng hắn đã không có khả năng.”
Tần Mộc:……Hắn chặt nhân duyên của người khác ư? Trận đòn này đáng giá ư? Cũng thật giá trị a, hắn có phải hay không nên đi khóc một hồi?
“Cộc cộc cộc……” Lại là âm thanh gõ cửa.
Hai người đồng thời hướng cửa nhìn lại, Vân Thanh Diệu đã tựa ở cạnh cửa, “Nha, đã quấy rầy các ngươi sao?”
“Không có, không có, ngươi có việc, ta đây đi trước”, Khương Lôi nói, thức thời cáo từ.
“Đào hoa kiếp cùng tiểu nhân kiếp, nha, cư nhiên có hiệu quả không tưởng tượng được!”, Vân Thanh Diệu một bên kéo ghế dựa qua, một bên nói chuyện.
Tần Mộc thấy nàng, không biết vì cái gì, trong ngực có chút nghẹn, “Cái này, ngươi còn có sao?”
Tần Mộc từ trong quần móc ra lá bùa kia, đã bị cháy đen nhìn không ra bộ dáng nguyên bản.
“Ném đi, nó đã giúp ngươi chắn không ít phiền toái!”, Vân Thanh Diệu nói, lại đưa cho hắn một lá bùa mới, “Phiền toái của ngươi có chút lớn, công lực của ta không đủ.”
“Còn…… Còn chưa có hết sao?” Tần Mộc cả người có chút run bắn lên.
“Ừ, ta ngay từ đầu đã nói qua, ngươi rất xui xẻo.”, Vân Thanh Diệu bĩu môi.
Tần Mộc:……?
Tần Mộc: “Cái này, có cái biện pháp gì tốt hơn không?”
“Nếu ngươi có ngọc tốt, ta có thể giúp ngươi khắc một cái trận pháp, so với bùa giấy thì tốt hơn một chút.”, Vân Thanh Diệu nói.
“Ta đi mua!”, Tần Mộc lập tức gấp không chờ nổi nói.
“Nga”, Vân Thanh Diệu không nói nữa, ngồi xuống.
“Ngươi có đầu cơ cổ phiếu ư?” Nàng nhìn thấy tài khoản mở ra trong trí não của Tần Mộc, thuận miệng nói.
“Ừ!”, Tần Mộc có chút chờ mong, lại có chút cẩn thận hỏi nàng, “Ngươi cảm thấy tài vận của ta như thế nào?”
Vân Thanh Diệu bĩu môi, vỗ vỗ thật mạnh xuống bờ vai của hắn, “Mộc mộc, rau hẹ ăn rất ngon……”
Tần Mộc nghe nàng nói lòng đều lạnh, hắn đã mua hai mã, vẫn luôn cân nhắc có nên bán cắt lỗ hay không, “Thật sự rất kém ư?”
“Cũng không phải là chuyện xấu.”, Vân Thanh Diệu khí định thần nhàn nói.
“Còn có chuyển cơ ư?” Tần Mộc hỏi.
“Không phải, ngươi vì Liên Bang đóng góp cũng coi như đã làm điều tốt, tất có phúc báo về sau.”.
Tần Mộc không biết nên khóc hay nên cười.
“Ta còn mua vé số……, còn mười phút nữa.”, Tần Mộc nhìn thời gian nói.
“Vé số ư? Làm như thế nào để mua? Mười phút sau sẽ mở thưởng sao?”
Tần Mộc có chút không hiểu được sự phấn khích của nàng.
“Đúng vậy, mỗi ngày đều có, giá rất rẻ, hai tinh tệ một vé, tùy ý chọn tổ hợp số, mười phút sau liền mở, hiện tại vẫn có thể mua được.”
“Ta mua mười vé.”, Vân Thanh Diệu hưng phấn.
Tần Mộc có chút hoài nghi nhìn chằm chằm nàng, mỗi khi hắn có cách nhìn mới về vị cao nhân này, thời điểm muốn ngước lên nhìn, nàng tổng hội lại từ một địa phương khác đánh vỡ hình tượng của chính mình.
“Được rồi.”, dựa theo con số do Vân Thanh Diệu chỉ, Tần Mộc giúp nàng mua vé.
Mười phút không quá dài…
“A? Ta trúng? Trúng 50 tinh tệ?”
Tần Mộc có chút đắc ý, không phải nói hắn không có tài vận sao? Đây là cái gì?
“Ngươi thì sao?” Tần Mộc hướng bên này nghiêng người, muốn nhìn xem.
Vân Thanh Diệu bĩu môi, cảm thấy không thú vị đứng lên.
“Không trúng?!” Tần Mộc cười ha ha.
Hắn nháy mắt như được hồi sinh, nguyên lai nàng cũng không phải tất cả đều đoán chuẩn nha, xem ra cổ phiếu này, nếu hắn kiên trì đi xuống thì vẫn là có hy vọng.
Vân Thanh Diệu nhìn hắn đắc ý, bỗng nhiên cười tà ác, xoa xoa tay nói, “Ngươi biết không? Trong giới của chúng ta, tính càng chuẩn, ngũ tệ tam khuyết càng nghiêm trọng.”.
Tần Mộc:……?
“Ngũ tệ tam khuyết của ta, chính là thiếu tiền, cho nên, nếu hôm nay ta trúng tiền, đối với ngươi mới hẳn là may mắn.” ( )
Tần Mộc:……