Cùng Tần Mộc hàn huyên trong chốc lát xong, Vân Thanh Diệu liền chuẩn bị cáo từ.
Hoàn cảnh của bệnh viện sạch sẽ ngăn nắp, nhưng có chút ồn ào, có thể là vừa xảy ra một vụ tai nạn lớn, phòng cấp cứu bên kia dòng người chen chúc xô đẩy, đến thang máy cũng bắt đầu quá tải.
Bên trong thang máy rất người nhiều, Vân Thanh Diệu theo bản năng dịch vào trong góc để nhường chỗ.
“Minh Y, con đừng có làm việc quá mệt, trong nhà cũng không thiếu tiền, con lại không đồng ý ở nhà, con nhìn xem, con nhìn con xem.”.
Có thể là một người mẹ, ăn mặc rất tao nhã, mùi nước hoa cũng làm người ngửi thấy rất thoải mái, nhưng lời trong lời ngoài, nồng đậm cảm xúc, thể hiện sự khẩn trương.
“Mẹ, con không có việc gì, mới vừa rồi không phải đã kiểm tra qua sao, chỉ là mất ngủ bình thường. Mẹ đừng có lo lắng.”, Vương Minh Y phe phẩy tay áo của bà trả lời.
“Em trai của con cũng thật là, thời điểm cần dùng đến hắn, thì lại chạy không thấy bóng dáng đâu, thật là……”
Vân Thanh Diệu nghe thấy sự tha thiết quan tâm trong lời nói của người mẹ, liền có chút hâm mộ.
Ông lão lúc ấy cũng luôn lải nhải như vậy, đoạn ngắn ngủi này, tựa hồ đã trôi qua vài thế kỷ vậy, nàng đều không nhớ nổi khuôn mặt của bọn họ nữa.
Bất quá, ông lão hẳn là đã đem xương cốt của chính ông để lại dưới vực sâu kia.
Ông lão khả năng cũng không thể tưởng tượng được, Vân gia còn có một đường sinh cơ này của nàng.
Cứu lại vài tỷ sinh mệnh, thân công đức kia, không biết có thể giúp ông ở bên dưới sống tốt hơn một chút hay không, ngày khác nàng lại mua chút tiền giấy, đốt cho ông đi.
Cũng không biết, tinh tế này tràn ngập giấy công nghệ cao, có thể bị phía dưới coi thành tiền giả hay không?
Vân Thanh Diệu lau đôi mắt có điểm ướt.
Nàng hít hít cái mũi, thời điểm ngẩng đầu, khóe miệng lại là ý cười như có như không kia.
“Yên tâm đi ông lão, vô luận là ở đâu, Vân tiểu thiếu chủ đều có thể sống tốt….”
“Đinh”, đã tới tầng 1
Nữ nhân kéo Vương Minh Y chậm rãi đi ra ngoài, cách đó không xa là một chiếc xe huyền phù, nhìn nhãn hiệu messi độc nhất vô nhị kia, nàng cũng biết rằng nó chắc chắn ko hề rẻ.
Sự dịu dàng của người phụ nữ kia, làm Vân Thanh Diệu có chút cảm khái, nàng nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Cũng liền ở ngay lúc này, Vương Minh Y quay đầu lại.
Vân Thanh Diệu tức khắc sững sờ tại chỗ.
Tướng mặt của nữ nhân này cực tốt, mệnh cách phúc thọ song toàn, nhưng lúc này lại lộ ra một cỗ lụi bại, sinh cơ giống như đang bị cái gì ăn mất.
Vân Thanh Diệu đang muốn nhìn kỹ hơn.
“Đi thôi”, hai người đã ngồi lên xe huyền phù, lóe một cái không thấy bóng dáng đâu.
Vân Thanh Diệu hãy còn đứng ở cửa, vuốt cằm trầm tư.
Đây tựa hồ là cái ví dụ thứ hai có chút quái quái, cái thứ nhất nàng đã nhìn thấy ở nơi nào nhỉ?
Không hiểu sao có chút khó chịu, Vân Thanh Diệu liền dứt khoát khoác kiện áo ngoài lên, đi đến hoa viên trong trường học.
Nơi nơi đều là các toà nhà cao ngất.
Các ngôi sao cũng không còn quen thuộc nữa. Do đó, muốn tính toán bát tự cũng khá khó. Không ít lý luận Dịch Học, đều phải đi vòng một đường lớn mới có thể tìm được các liên hệ vốn có, các nhân vật đã từng tồn tại, hiện tại chỉ sợ đã trở thành thần thoại.
Vẫn luôn bận bận rộn rộn, bỗng nhiên rảnh rỗi, nàng rốt cuộc mới ý thức được, đây là một thế giới mới.
Văn minh của thế giới này so với kiếp trước phát triển hơn quá nhiều. Con người có thể đi lại trong vũ trụ, vượt qua thời không, sử dùng cơ giáp vũ trang để chiến đấu…… Có thể làm được vô số điều mà ở kiếp trước nàng có tưởng cũng không thể tưởng tượng được.
Vân Thanh Diệu ngửa đầu, bầu trời đêm đen như mực, lại bỗng nhiên có cảm giác tịch mịch như tuyết.
Nhìn nhìn……
Thẳng đến lúc viên ngôi sao màu lam xuất hiện ở trong tầm mắt, càng ngày càng sáng hơn.
Vân Thanh Diệu nhẹ giọng bật cười, nàng cũng không tịch mịch, nơi đó còn có vướng bận của nàng, không phải sao……
Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi!
Tương lai đang tới, ngăn cách giữa kiếp trước và kiếp này đã biến mất.
Sau khi nghĩ thông suốt, Vân Thanh Diệu bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm sao trời, đem toàn bộ tâm thần đều phát tán đi ra ngoài.
Trước kia nàng vốn hiểu được đặc tính của bầu trời sao, nhưng hiện tại, sao trời đã bất đồng, liệu có còn tồn tại một ít liên hệ đặc thù hay không?
Cây cối chung quanh sàn sạt rung động, có chim, có côn trùng, có người đi đường nói nhỏ…… Tựa hồ cấu thành một thế giới phong phú.
Một bông hoa, một thế giới, một chiếc lá, một bồ đề.
Thần thức nàng tản ra, trải rộng trên mảnh đất này, men theo dòng nước lan tràn, hòa vào gió núi phất động…… Có loại cảm giác quen thuộc , tựa hồ nàng đã về tới thời điểm tu hành.
Chờ đến khi nàng lần nữa mở mắt ra, lại phát hiện trạng thái tinh thần tốt lên rất nhiều.
Vân Thanh Diệu nhếch miệng cười, cảm thấy chính mình đã ngộ đạo.
Nguyên lai, năng lượng ở tinh tế cũng có quỹ đạo vận hành.
Kiếp trước là linh lực kéo nguyên khí trong không khí, nhưng ở nơi này nguyên khí thay đổi thành một loại hình thái tồn tại khác.
Trách không được, nàng dùng tinh thần lực họa ra bùa, lại có thể tạo được tác dụng giống nhau.
Là như thế này?
Nàng cảm thấy chính mình đã tìm được lối tắt vẽ bùa rồi.
Vân Thanh Diệu ngẩng đầu lên, nhịn không được cười thành tiếng.
Đột nhiên, khóe mắt nàng liếc thấy một bóng dáng nam nhân khá quen thuộc.
“Là hắn!”
Vân Thanh Diệu nhớ tới ngọn nguồn của cảm giác kỳ quái trong thang máy hôm nay.
Hiệu trưởng Tiết, người đúng ra đoản mệnh lại sống khỏe mạnh.
Mà cô gái kia, tướng trường thọ lại ở trong trạng thái bị ngầm chiếm sinh cơ?