Vân Thanh Diệu trầm tư, nhìn phương hướng hiệu trưởng Tiết rời đi, nhịn không được đi theo sau.
Hiệu trưởng Tiết đội mũ, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, đi đi dừng dừng, cuối cùng đẩy một cái cửa sân trong một con hẻm nhỏ hẹp ra.
Phía dưới biển số nhà ghi rõ ràng chữ “Tiết”, Vân Thanh Diệu che mặt lại, “Ngốc thật, hắn ta rõ ràng là đang đi về nhà hắn mà!”
Đã đi ra một đoạn đường không ngắn, bây giờ Vân Thanh Diệu chậm chạp đi trở về, ven đường mọc đầy một loại cây, nhìn như là cây huyền linh, vừa xinh đẹp lại vừa rắn chắc.
Không biết có phải do đã hơn mười một giờ tối hay không, trên đường đều vắng người và xe đi lại.
Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, Vân Thanh Diệu run lập cập, nhịn không được kéo chặt chiếc áo khoác.
Vân Thanh Diệu ngẩng đầu nhìn bầu trời, các ngôi sao đã bị che khuất, có một vài hạt mưa rơi xuống, nàng lại nhìn biển báo và cây cối, chớp mắt do dự một cái, quyết định vẫn nên đi xuống phía dưới sân ga, tốt xấu gì còn có thể che mưa một chút.
Mới vừa đi ra được mấy chục bước, “Oanh” một tiếng vang lớn, một chiếc xe huyền phù huyễn khốc đụng vào cái cây đại thụ kia.
Tốc độ quá nhanh, cái cây kia không chịu nổi, trực tiếp bị đâm gãy, thân cây đổ lên chiếc xe huyền phù, đem cửa xe chặn lại.
Tài xế có túi hơi an toàn bảo hộ, vẫn còn thanh tỉnh.
Chỉ là thanh niên ngồi ở phía sau xe thì lại tương đối thảm, lúc này đã bị rơi vào hôn mê.
Vân Thanh Diệu nghiêng đầu nhìn vị trí của chính mình, lại nhìn chiếc xe huyền phù kia, trong lòng mặc niệm ‘Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn’.
Tài xế đã bắt đầu đẩy cửa xe, nhưng hắn hiện tại cũng có chút suy yếu, không sử dụng được sức lực, gấp gáp gõ gõ cửa sổ.
Vân Thanh Diệu vội vàng chạy đến, từ bên ngoài giúp hắn kéo cửa, hai người hợp lực, lúc này mới đem cửa xe kéo ra, tài xế từ bên trong xe lăn ra ngoài.
“Mau, khoang chứa năng lượng đã bị hỏng rồi, nhiệt rất nóng, giúp ta ôm thiếu gia ra ngoài với”, ngữ khí của tài xế thập phần vội vàng.
Vân Thanh Diệu thấy cánh tay trái của hắn đã bị gãy xương, cũng không sử dụng được sức lực.
“Để ta tới, ngươi gọi điện báo nguy đi!”
Kỹ thuật của xe huyền phù quá tốt, hết thảy đều là điều khiển tự động, gặp phải hư hao liền tự động đóng cửa xe, hai người lại phế đi sức lực cực lớn mới kéo ra được một cái cửa thông gió khác.
Đệch, là Hoắc Xuyên sao?
“Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!” Vân Thanh Diệu vỗ mặt Hoắc Xuyên, muốn đưa một người đã hoàn toàn rơi vào hôn mê đi ra ngoài, vẫn là có chút khó.
Hoắc Xuyên hung hăng nhíu nhíu mày, cả người đau nhức, không biết đã bị thương đến nơi nào, ánh mắt mơ hồ, “Ta làm sao vậy?”
Tài xế đã bắt đầu báo tin cho cảnh sát, Hoắc Xuyên không chuyển động được, Vân Thanh Diệu dứt khoát đem cánh tay trái hắn gác lên vai mình.
“Ngươi đừng nhúc nhích, ta bế ngươi đi ra ngoài”.
Hoắc Xuyên:…… Ngươi làm gì nha?
Vân Thanh Diệu không nói nữa, vận sức, đem hắn bế lên theo tư thế công chúa.
“Rẹt rẹt, rẹt rẹt……”
Âm thanh bảng mạch điện cháy phát ra.
Kim chỉ nhiệt độ bên trong xe đã bay lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Vân Thanh Diệu sau khi bế Hoắc Xuyên lên, nhanh chóng chạy ra xa.
Tài xế thông báo tin tức xong, quay đầu muốn đi hỗ trợ. Lại thấy ở kia, một cô nương cao tầm 1m7, bộ dáng thập phần mềm mại, bế ngang một thanh niên cao 1m9, bộ dáng nàng giống như bị lửa thiêu đến mông, nhảy đi ra ngoài.
“Ngươi, ngươi buông ta xuống mau.”, Hoắc Xuyên rốt cuộc đã phản ứng lại đây, bắt đầu giãy giụa.
Vân Thanh Diệu đang mệt đến thở hổn hển, lấy thể chất cấp B của nàng, bế một tên nam nhân 150, 160 cân, vẫn là tương đương cố hết sức. Đã thế hắn còn quằn quại, Vân Thanh Diệu thiếu chút nữa đem hắn tùy tay ném xuống mặt đất.
“Đừng nhúc nhích”, Vân Thanh Diệu bế hắn đặt lên trên ghế.
“Oanh…… Răng rắc”, chiếc xe huyền phù bốc cháy, nguồn năng lượng của tinh tế không thể so sánh với xăng, độ nóng kia, nháy mắt đã thiêu hủy một chiếc xe.
Hoắc Xuyên lúc này mới phản ứng lại đây, mặt mũi trắng bệch.
Tài xế cũng sợ hãi, “Thiếu gia, xe của chúng ta, bị người khác động tay chân.”
Vân Thanh Diệu thở ra một hơi thật sâu, cũng nằm liệt ở ghế trên.
Phỏng chừng là đã hoãn một hơi lại đây, Hoắc Xuyên lại bày ra bộ dáng kiêu căng, ngạo mạn kia, “Hôm nay cảm ơn ngươi.”
Vân Thanh Diệu liếc mắt nhìn hắn, khi mặc quần áo bình thường, người này trông cũng không giống một người chính phái.
Tóc đen ngắn, tai trái đeo ba cái khuyên, quần áo màu sắc sặc sỡ…… Thấy thế nào cũng giống một thiếu niên bất lương.
Ai…… Không đúng, hình tượng này nàng đã gặp qua ở đâu rồi nhỉ?
Vân Thanh Diệu từ trước đến nay không nhớ được biểu tượng, nhưng ngược lại, nàng lại rất giỏi nhớ kích cỡ xương cùng với một ít văn tự khó hình dung.
Đây không phải là tên “Gió thổi qua mông lạnh” sao?
Cho rằng tháo khẩu trang thì nàng sẽ không nhận ra sao?!
Người nọ có đôi mắt hình thon dài, đuôi mắt hướng về phía trên, toàn bộ đôi mắt trắng đen rõ ràng. Nàng lúc ấy còn từng cảm thán, người này vành tai có chí, tai cao hơn lông mày một tấc, vĩnh viễn sẽ không nghèo khó.
Hắn lúc này cư nhiên lại bấm lỗ tai, còn bấm liền ba lỗ, đây là tự mình phá. Nhưng sản nghiệp nhà hắn phong phú, cũng chịu được hắn phá của như vậy.