Vị trước mắt này, chính là người đứng đầu của 3 bí mật chưa giải được trong trường thi.
Rốt cuộc, có thể bằng vận khí một đường nằm thắng thì trong ngàn vạn người cũng không thể chọn ra được một người như nàng, không phải sao?
Không tin ngươi nhìn đi, vì học theo vị này, cơ hồ trong túi mỗi người đều có ba đồng tiền xu.
Ngươi thắc mắc hai đại bí mật khác chưa được giải là gì ư?
Vận khí của Lưu Dược chính là cái thứ hai.
Cái thứ ba sao, chính là nội dung đề thi!
“Hừ!”
Đằng sau đám người truyền đến một tiếng hừ lạnh, là Điền Nhã Phù cùng Mễ Lị Á.
“Một lần hỏi 800 tinh tệ, ta chỉ thu tiền mặt, không đồng ý cho ghi nợ!”, Vân Thanh Diệu không để ý đến bọn họ, vẫn cứ cười tủm tỉm.
“Cái gì……” Lời này vừa nói ra, chung quanh Vân Thanh Diệu nháy mắt biến mất không còn một mảnh, không ít người trực tiếp lùi về phía sau ba bước, chuẩn bị xoay người.
Đa số bọn họ chỉ là đi lên đùa một chút, cũng không phải thực tin nàng.
Tuy rằng cô gái này lớn lên không tồi, nhưng vui đùa một chút liền mất 800 tinh tệ, có chút đắt nha.
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi thiếu tiền chắc?” Hoắc Xuyên hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc nàng.
“Bọn họ muốn hỏi, ta cần phải thu phí, nếu không sẽ có nghiệp báo, mà không thu tiền thì bọn họ cũng không tin.”.
Vân Thanh Diệu quẹt mũi, bình tĩnh nói.
“Tới, nói cho anh, anh đây có tiền”, Lưu Dược trực tiếp đưa 800 tinh tệ cho nàng.
Đối với câu hỏi lựa chọn một trong 4 vấn đề, người bình thường trả lời xác suất đúng khoảng 25%, đối với hắn, xác suất cơ hồ bằng không.
Cho nên so sánh với những người khác, Lưu Dược tự nhiên nguyện ý mượn một chút ánh sáng của nữ thần may mắn này.
“Ngươi xác định ngươi muốn hỏi sao?” Vân Thanh Diệu nhìn hắn một cái từ trên xuống dưới.
Lưu Dược cảm thấy lông tơ dựng đứng lên, “Đúng vậy, ta không thể hỏi sao?”
“Không phải, được rồi, nếu ngươi hỏi, ta liền nói cho ngươi.”, Vân Thanh Diệu ngoéo tay một cái, làm động tác thân thiết.
Lưu Dược chạy nhanh về phía trước, chú ý lắng nghe.
Nhìn đôi môi đỏ mấp máy trên dưới, nói ra những lời làm hôm nay, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy hối hận nhất, “Khảo hạch lần này không có đề lựa chọn đáp án.”
“Khốn kiếp …. 800 tinh tệ của ta!” Lưu Dược hối hận muốn đâm đầu vào cây, bụng to đều đi theo nhảy dựng, nhảy dựng.
“Xứng đáng”, Hoắc Xuyên ở phía sau lẩm bẩm một câu.
“Trận này, thi lý luận cơ giáp……”
Dưới sự dẫn dắt của vài vị giám thị huấn luyện viên, mấy ngàn học sinh tiến vào tầng thứ nhất.
Thư viện có ước chừng mười tầng, mấy nghìn người bọn họ ở bên trong, so ra rất nhỏ bé.
Thư viện trường quân đội Rechester có số lượng sách rất phong phú, không phải người bình thường có thể so sánh được, lần này rõ ràng đã được sàng chọn một lần, hiện ra ở trước mặt mọi người, đa số là 《 lịch sử cơ giáp 》, 《 nguồn năng lượng lý luận 》, 《 cơ giáp cơ sở 》, 《 một vài lý luận đại cơ giáp 》.
Phàm là lý luận có quan hệ đến hai đời cơ giáp gần đây, cơ hồ đều có thể tìm được ở chỗ này.
Mượn đọc cũng rất thuận tiện, quét mã download, có thể trực tiếp dùng quang não hoặc trí não để xem, hoặc muốn xem sách giấy cũng có thể.
“Oa, không hổ là thư viện của trường quân đội Rechester!”
“Đúng vậy, có không ít tài liệu trên thị trường không công khai.”
“Tuy rằng đều là kỹ thuật đã bị đào thải, nhưng cũng đáng giá.”
Giá sách kim loại màu sắc đơn giản, mỗi cái đều cao hơn so với hai người, sách giấy quý hiến được để trong không gian liên sao đối diện nhau ngang qua cửa tủ, vô hình trung có loại cảm giác áp bách, uy nghiêm.
Kệ sách chỉnh tề ngay ngắn, liếc mắt một cái liền không thấy điểm cuối, các ngành các nghề, đều ở trong đó.
Giọng nói của Huấn luyện viên phát ra từ giữa hệ thống điều khiển, “Tỷ thí liền bắt đầu từ nơi này, sách ở thư viện này, các ngươi có thể tùy ý lật ra xem, ba ngày sau khảo hạch.”
“Đều xem sao? A? Xem cái gì mới được chứ? Khảo hạch cái gì chứ?”
Bọn học sinh có chút mê mang, đây là có ý gì?
Chỉ tính một môn 《 cơ giáp tóm tắt 》, cũng đã là toàn bộ chương trình học của đại học năm nhất, muốn cho bọn họ xem xong trong ba ngày? Còn phải nhớ kỹ?
Còn có cái gì mà《 cơ giáp cơ sở 》, ba ngày này, là chuẩn bị làm cho bọn họ tự học toàn bộ chương trình học của năm nhất đại học sao?
Ý tứ của huấn luyện viên là muốn bọn họ học cấp tốc ư?
Muốn ăn thịt vịt cũng không cần mang theo uy như vậy đi?!
Đám thí sinh lẩm bẩm, lầm bầm, nhưng ai cũng không dám chậm trễ, thời gian quý giá, ba ngày, bất cứ giá nào cũng phải học.