[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 75

Vân Thanh Diệu đi đến xem lịch sử cơ giáp nhìn một loạt các giá sách, dùng quang não tùy tay click mở một cuốn sách trước mặt.

Chữ rất nhiều, chủ yếu giảng giải diễn biến từ lúc bắt đầu cơ giáp, bao gồm thế hệ người máy đầu tiên, sau đó là cơ giáp vũ khí nóng, cơ giáp vận hành bằng tay, cùng với cơ giáp vận hành bằng sóng điện não.

Lại rút ra một quyển sách khác, vẫn là như vậy, chỉ là hình vẽ nhiều, rất nhiều, vẫn như cũ là một ít thường thức.

Vân Thanh Diệu vừa đi vừa nhìn.

“Tích.” Thanh âm đóng cửa lớn vang lên, mọi người trong lòng tức khắc rùng mình, biết là đã bắt đầu tính giờ rồi.

“Mau, mau, nhớ nhiều một ít!”

“Không đúng, cái này xem hoàn toàn không hiểu a.”

“Trước tìm lý luận, xem từ đầu……”

“Mẹ kiếp, còn phải tự chọn sách thích hợp với chính mình sao?”

Tinh thần mọi người căng thẳng, một bên gây áp bức cho nhau, một bên luống cuống tay chân download.

“Đồ nhà quê, chưa gặp qua sao? Mở mắt to ra mà nhìn đi!”.

Điền Nhã Phù khinh thường nhếch miệng, nàng cùng những người khác không giống nhau, trong nhà đã sớm phổ cập giáo dục cho nàng.

“Tự quản tốt chính ngươi đi.” Vân Thanh Diệu khẩu khí lạnh lạnh, cũng không đem nàng để vào mắt.

Hoắc Xuyên cũng đi theo tiếp lời, “Đúng vậy, tự quản tốt chính mình đi!”

Điền Nhã Phù thấy Hoắc Xuyên, liền tức giận, oán hận trừng mắt nhìn mắt một cái, ném cho hắn một chữ “Phi”, rồi chạy lấy người.

“Chờ đó!”

Điền Nhã Phù đi đến chỗ Mễ Lị Á bên kia, không hề lên tiếng, tất cả mọi người đều bắt đầu lật xem sách.

Ba ngày thời gian nhìn thì rất nhiều, nhưng nội dung có thể minh bạch được, chỗ nào đơn giản như vậy.

Huống chi, có chút tri thức, là có liên kết với nhau.

Liền giống như ngươi học toán học cao đẳng, vi phân, tích phân, đại số…… Cũng không phải ngươi xem xong một quyển sách là có thể nhớ kỹ.

Vân Thanh Diệu nhìn nhìn mọi nơi, tìm được một đài quang não, ngồi xuống.

Nàng không có sốt ruột lật xem, mà là dựa vào bàn vẽ lên.

Trải qua giác ngộ buổi tối hôm đó, nàng đã có thể vẽ ra được bùa Văn Xương cấp bậc trung, lại vẽ thêm một lá bùa tỉnh thần, thuận tiện niệm một đoạn hư không tàng chú, giúp tăng cường trí nhớ.

Rồi sau đó, Vân Thanh Diệu chầm chậm điều chỉnh, mở quang não ra, nhìn một cách có chọn lọc.

Nàng chuyển nội dung liên tục, hẳn là đọc nhanh như gió.

Đôi mắt thỉnh thoảng chớp một chút, ngón cái đè lên cằm suy tư một khắc.

Cũng có đôi khi sẽ dùng bút đo lường tính toán.

Toàn bộ thư viện thập phần yên tĩnh, tựa hồ chỉ có thể nghe được tiếng hít thở, tiếng viết chữ sàn sạt, cùng với tiếng quang não khi lật sang trang.

Cơ hồ không có người giao lưu, bọn họ cũng không có thời gian giao lưu, lượng kiến thức cần đọc quá lớn.

Thư viện có dịch dinh dưỡng, có giường đơn giản, thí sinh có nhu cầu có thể sử dụng.

Mặt trời mọc lên từ phía đông, lặn xuống phía tây, ngoại trừ Vân Thanh Diệu đến giờ nghỉ ngơi, những người khác ngày đầu tiên cơ hồ là thức trắng.

Vân Thanh Diệu mở to mắt, thấy Lưu Dược dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng được mà nhìn nàng chằm chằm, quả thực bị hoảng sợ.

“Làm gì?” Nàng đẩy đầu Lưu Dược sang một bên.

“Ngươi…… Ngươi có thể ngủ ư?”

“Ngươi chưa từng nghe qua một câu thành ngữ sao? Muốn chẻ củi phải mài dao!”, Vân Thanh Diệu nhàn nhạt nói.

Lưu Dược:……Thành ngữ không phải đều là bốn chữ sao?

“Ta nói, ngươi xem có hiểu không? Ngươi xem được mấy quyển rồi?” Thanh âm Lưu Dược tiếp tục vang lên, hắn và Vân Thanh Diệu hình như là đang xem cùng một quyển sách, chỉ là tốc độ mở trang của Vân Thanh Diệu rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

“Xoát xoát xoát” một tờ.

“Xoát xoát xoát” lại là một tờ.

Lưu Dược nhìn chằm chằm nàng, ước chừng năm phút.

Vân Thanh Diệu dừng lại, giương mắt nhìn qua, thuận tiện vỗ vỗ bả vai, “Làm sao vậy?”

Lưu Dược nhìn chằm chằm quang não trước mặt nàng, lại nhìn về phía dưới có một đống cửa sổ mở ra.

Hắn nhịn không được nuốt nước miếng một cái, chỉ chỉ Vân Thanh Diệu, có chút khiếp sợ,

“Ngươi như vậy không đúng, không phải ngươi xem xong rồi là được, ngươi cần phải hiểu rõ nội dung, mới nên chuyển sang phần khác. Hơn nữa, ngươi mở nhanh như vậy, ngươi có thể nhớ rõ nội dung sao…?”

“Cũng được đi.” Vân Thanh Diệu duỗi người, sau đó giơ tay đóng cuốn《 cơ giáp cơ sở 》đi, lại mở một quyển sách mới ra.

Vân Thanh Diệu học mọi thứ đều rất nhanh, bản thân năng lực lý giải càng là đứng đầu, huống chi lúc này còn có trợ lực của bùa chú, liền càng không cần phải nói.

Ông lão đã từng hài hước trêu, năng lực giả vờ của Vân gia tiểu thiếu chủ là vô địch.

Lời này không phải mang nghĩa xấu, mà ý nói là, năng lực lý giải của Vân Thanh Diệu cực mạnh.

Mặc kệ thứ gì, chỉ cần nàng đã hiểu, thì lần đầu tiên thực hiện thao tác, đều giống như người khác đã luyện tập qua rất nhiều lần, thập phần đả kích người.

Vì thế, ông lão còn đem vài học sinh cùng tuổi cách ly với nàng, không muốn làm ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của người trẻ tuổi.

“……” Lưu Dược nhìn nàng hoàn toàn không dùng tốc độ bình thường, thở dài, liền quay lại vị trí của chính mình.

Nhưng biểu tình trên mặt lại là ‘hận sắt không thành thép’, có quỷ mới tin lời nàng nói.

“Hiện tại tự thổi phồng vài câu, thực mau liền sẽ bị vả mặt!” Điền Nhã Phù từ bên cạnh đi ngang qua, rất là khinh thường.

Mễ Lị Á cũng xa xa liếc mắt một cái, cho một cái nhìn giễu cợt.

Vân Thanh Diệu rũ mắt tiếp tục, không lấy ngoại vật làm niềm vui, cũng không chẳng để ngoại vật làm mình buồn.

Bên cạnh thư viện, cây cối cao to, cành lá sum xuê, ánh mặt trời theo cành cây chiếu xuống mặt đất.

Nơi xa truyền đến giọng hô quát của huấn luyện viên, lộ ra một cỗ kiên cường cùng cứng cỏi.

Ba ngày phút chốc lướt qua.

Thư viện mở ra, hơn một ngàn thí sinh ào ra ngoài cửa lớn.

Chỉ có một số ít người ngẩng đầu ưỡn ngực, còn tuyệt đại đa số đều sắc mặt trắng bệch, hai mắt xanh lè, rõ ràng là bộ dáng mệt nhọc quá độ.

Vân Thanh Diệu duỗi người, dậy sớm không khí thật thoải mái.

“Vân Thanh Diệu.”

Phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Vân Thanh Diệu đôi tay ôm ngực, lười biếng dựa ở cửa, chậm rãi quay đầu lại, “Nha, kêu ta có chuyện gì?”

“Đừng tưởng rằng vận khí của ngươi vẫn luôn tốt như vậy.”, Mễ Lị Á lạnh lùng nói.

“Phải không?” Vân Thanh Diệu bĩu môi, người này có tật xấu, chính mình cũng không nên chấp nhất với tiểu nhân như nàng ta làm gì.

“Mễ Lị Á, đi thôi, lát nữa gặp nhau trong trường thi.” Điền Nhã Phù cũng lại đây, sắc mặt nàng ta không thể nói là tốt, bên trong tròng mắt tràn đầy tơ máu.

Không có cho học sinh bao nhiêu thời gian, vòng khảo thí này liền bắt đầu.

Mễ Lị Á nhìn bộ dáng của Vân Thanh Diệu, nheo đôi mắt lại, “Hừ, ta thật muốn nhìn xem, ngươi hôm nay còn có thể thông qua hay không!”

Đại tiểu thư dẫn đầu, theo sát ngay phía sau là mấy người ủng hộ, như một trận gió thơm thổi qua, đi đến phòng học.

Thần sắc Lưu Dược có chút phức tạp, toàn bộ hành trình hắn đều nhìn thấy Vân Thanh Diệu kia cưỡi ngựa xem hoa, lấy tốc độ này, có thể nhớ kỹ mới là lạ.

Nghĩ một lúc, Lưu Dược vẫn đi lên một bước, “Vân Thanh Diệu!”

“Hả?” Vân Thanh Diệu dừng lại, nghiêng người nhìn hắn, ánh mặt trời chiếu xuống hàng mi nàng, rũ xuống một cái bóng ở trên mặt.

“Ngươi…… Có nắm chắc không?” Lưu Dược biểu đạt thiện ý của hắn.

“Lo lắng cho ta sao?” Vân Thanh Diệu cười ha hả.

“Ngươi mà thi trượt, thì còn có cơ hội nhập học khác sao? Nhà ta có chút quan hệ, nếu ngươi cần…”, Lưu Dược tựa hồ hạ quyết tâm.

Bình Luận (0)
Comment