[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 81

“Ngươi, ngươi……”

Hoắc Xuyên cứng đờ cả mặt, cũng rối rắm không thôi nhìn chằm chằm Vân Thanh Diệu.

Hắn vốn tưởng rằng, hắn sẽ mở rộng vòng tay ôm ấp của nam nhân, khách khách khí khí nói cho người ta, hắn đã từng là ân nhân cứu mạng của nàng, cùng lắm thì bảo ba hắn quyên thêm một cái thư viện để nàng được nhập học.

Mẹ kiếp! Kết quả người ta tự thăng hoa!

Việc này quá không khoa học! “Thằng nhãi” này không phải chỉ chuyên dựa vào vận khí hay sao?!

Kẻ lưu manh đều biết võ, a, không đúng, vừa có đầu óc vừa có vận khí, vậy còn để cho người khác sống như thế nào đây?!

Vân Thanh Diệu lười biếng dựa người vào thân cây, “Ngươi cái gì ngươi?”

Hoắc Xuyên nuốt nước miếng, cảm thấy có chút tiêu tan ảo ảnh, “Ngươi đã làm bài thi như thế nào?”

Vân Thanh Diệu nhìn vẻ mặt Hoắc Xuyên giống như sắp hỏng mất, nhớ tới một câu, “Không phải Phật, ấy mới là Phật”.

Hoắc Xuyên:……

Ánh mắt Mễ Lị Á trầm thấp, đi đến bên cạnh Vân Thanh Diệu, dùng một loại miệng lưỡi vô pháp che giấu chán ghét, nói: “Vân Thanh Diệu, chúc mừng ngươi.”

“Cảm ơn!” khóe môi Vân Thanh Diệu hơi nhếch lên, gõ nhẹ vào thân cây.

Vẻ mặt của Điền Nhã Phù thậm chí còn là không dám tin tưởng, “Vân Thanh Diệu, ngươi đã gian lận đi?”

“A? Ngươi cảm thấy huấn luyện viên là vật trang trí sao? Hay hệ thống theo dõi của trung ương bị mờ? Có cần ta đi nói với huấn luyện viên, ngươi cho rằng bọn họ bất công không?”

Vân Thanh Diệu cười như không cười nhìn Điền Nhã Phù ở trước mắt, thấy thế nào cũng như một vai hề.

“Ngươi…… Hừ”, Điền Nhã Phù hung hăng phì ra một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Thi qua thì sao? Chỉ bằng thể chất cấp B của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể vào được danh sách đặc huấn cơ giáp sao?”

“Nàng nói cái gì vậy?” Vân Thanh Diệu đào đào lỗ tai, không phản ứng lại Điền Nhã Phù, quay đầu hỏi Hoắc Xuyên.

“Không phải mọi học sinh quân giáo đều có tư cách tham gia đặc huấn cơ giáp, mỗi năm đều phải tranh đoạt, cô ta cảm thấy ngươi không làm được.”

Hoắc Xuyên đứng xem náo nhiệt, không sợ lớn chuyện, phiên dịch cho Vân Thanh Diệu.

“Nga, như vậy sao.”, Vân Thanh Diệu không nói gì nữa, quay đầu rời đi.

“Phanh!”

Tiếng đồ vật rơi xuống đất truyền ra từ trong phòng Mễ Lị Á.

Nhà giàu đến nơi nào cũng có thể thể hiện ra được. Mễ Lị Á còn chưa có nhập học đã được an bài một căn phòng tốt.

“Phanh phanh phanh!”

Mễ Lị Á quét toàn bộ vật phẩm trên bàn, trên giường xuống đất, “Vân Thanh Diệu!”

Lại dám cướp hết nổi bật của nàng, đây là lần thứ mấy?!

“Bộp bộp.” Tiếng đập cửa truyền tiến vào.

Mễ Lị Á không nói gì.

“Bốp bốp……”

“Mễ Lị Á, ngươi ở đâu vậy?” Là âm thanh của Điền Nhã Phù.

Mễ Lị Á hít sâu một hơi, đẩy cửa đi ra ngoài, nàng đi rất nhanh, Điền Nhã Phù cũng không có nhìn thấy hỗn độn trong phòng.

“Mễ Lị Á, ngươi không sao chứ?” Điền Nhã Phù có chút lo lắng hỏi.

“Ta có thể có chuyện gì được?” Mễ Lị Á cười một cách ôn hòa.

Điền Nhã Phù ngẩng đầu, ngữ khí oán hận, “Cái ả Vân Thanh Diệu này nhất định đã sử dụng thủ đoạn gì đó!”

Mễ Lị Á không tỏ ý kiến, nện bước chậm rãi, “Không cần quản cô ta, nhập học chỉ là bắt đầu……”

Điền Nhã Phù nhìn biểu tình của Mễ Lị Á, có chút không hiểu được, “Cứ để nàng ta thoải mái như vậy sao? Còn Hoắc Xuyên nữa?”

Mễ Lị Á nhàn nhạt liếc mắt nhìn Điền Nhã Phù một cái, đôi môi đỏ chậm rãi gợi lên, “Đừng nóng vội, không muộn, sắp chia lớp rồi.”

“Ý của ngươi là?” ánh mắt Điền Nhã Phù sáng lên, nhìn thiếu nữ trước mặt.

Mễ Lị Á chậm rãi đi đến bên hành lang, nhìn cảnh sắc mùa hạ ngoài cửa sổ, mặt nàng lộ ra vẻ ngạo nghễ, giữa môi lại ngậm nụ cười lạnh, “Đã không thích, vậy đừng để cho cô ta cùng một lớp với chúng ta.”

“Cái…… Có ý gì?”

Đầu tiên, Điền Nhã Phù có chút khó hiểu, rũ mắt tự hỏi, sau đó lại giải khai được bế tắc, đôi mắt đầy hưng phấn cùng vui sướng, sẽ là ý mà nàng đang nghĩ sao? Trả giá chung quy sẽ có hồi báo.

Mễ Lị Á không nói gì, đi vào một chỗ ngoặt an tĩnh, bí ẩn, sau đó bật cuộc gọi video.

“Chú Hoàng sao? Là cháu, Mễ Lị Á.”

Nam nhân đối diện có âm thanh thập phần ôn hòa, lộ ra một cỗ lấy lòng.

“Là như thế này……chú tới an bài một chút được không?”

“Được, được!”, Người đối diện gật đầu liên tục.

Mễ Lị Á thu hồi cánh tay, cười nhạt một tiếng, “Đi thôi, đi phòng học chờ xem!”

Điền Nhã Phù quả thực sợ ngây người, ý tứ này là gì? Nghĩa là nàng có cơ hội vào lớp A ư?

Phân lớp sẽ diễn ra vào giờ cơm trưa, Điền Nhã Phù thong thả đi đến vị trí của chính mình, ngồi xuống, ánh mắt đối diện với Mễ Lị Á bắt đầu chớp động phấn khởi.

Hoặc là nói, từ sau khi Mễ Lị Á gọi điện xong, nàng liền bắt đầu kích động đến phát run cả người.

Lưu Dược đi qua bên cạnh bọn họ, rất có thâm ý nhìn nhìn Điền Nhã Phù.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Điền Nhã Phù theo ánh mắt hắn, có chút thấp thỏm.

Lưu Dược hơi hơi khựng lại, nhưng hắn cũng không có nói cái gì, chỉ là thần sắc từ trước đến nay luôn ôn hòa lại hiện ra một tia đông lạnh.

Nhưng rất nhanh, hắn cũng không dây dưa gì mà đi về hướng của mình. A! Không đúng, đi về cát vị hôm nay của hắn.

Bình Luận (0)
Comment