“Hảo hán, ngồi bên này đi!” Lâm Phàm Thành vỗ chiếc ghế dựa bên cạnh, kêu gọi Vân Thanh Diệu.
Hắn chiếm cứ vị trí trung tâm nhất, tức khắc vì Vân Thanh Diệu hấp dẫn không ít tầm mắt.
Mễ Lị Á nhìn một màn này không nói gì, khóe miệng chứa đầy hàn ý.
Vân Thanh Diệu bình tĩnh đi qua, ngồi xuống.
Năm phút sau, các vị huấn luyện viên đi đến, âm thanh sột sột, soạt soạt thảo luận trong phòng học tức khắc ngừng lại.
Ý cười trong con ngươi của Mễ Lị Á càng lúc càng thâm, tối tăm buổi sáng lúc này cũng đã tan thành mây khói.
“Tuyên bố phân lớp”, âm thanh của giám khảo vang lên.
“Lớp A: Mễ Lị Á, Lưu Dược…… Điền Nhã Phù.”
“Lớp B:……”
“Lớp E: Hoắc Xuyên, Vân Thanh Diệu, Lâm Phàm Thành……”
“Mẹ kiếp!” Hoắc Xuyên đương trường đứng lên.
“Hoắc Xuyên, ngươi có ý kiến gì?!” Trương Giáo quan quét đôi mắt lạnh đến.
“Không…… Không có gì”, Hoắc Xuyên giống như con chim cút, cúi thấp đầu xuống.
“Giải tán đi!”, huấn luyện viên vung tay lên, đám học sinh liền tan.
Tâm tình Hoắc Xuyên không tốt lắm, hắn nhìn chằm chằm Vân Thanh Diệu nửa ngày, cũng không ở trên gương mặt kia nhìn ra cảm xúc gì, tức khắc có chút cảm giác thất bại.
“Ngươi không có ý kiến gì sao?”
Hoắc Xuyên rốt cuộc không nhịn được, đầy mặt rối rắm nhìn Vân Thanh Diệu, nếu đổi thành hắn bị đối đãi như vậy, không nổi bão mới là lạ.
“Đúng vậy”, Lâm Phàm Thành gõ đầu một cái.
“Tuy rằng trận đầu thành tích của ngươi không tốt lắm, nhưng hai tràng sau biểu hiện tuyệt đối ưu tú, dù cho không phải lớp A, ít nhất cũng có thể tiến vào lớp C, hiện tại……”
Vân Thanh Diệu không nói chuyện, ánh mắt của nàng giống như vô tình nhìn chằm chằm góc nào đó của phòng học, trong mắt phụt ra hàn quang.
“A!” Người vóc dáng nhỏ trước màn hình đột nhiên run tay, không nhịn được kêu lên.
“Cái gì?! Sao lại lúc kinh hoàng, lúc hét toáng lên như vậy!”, nam nhân phía sau không vui, tát vào đầu hắn một cái.
“Cô ta…… cô ta có phải đã phát hiện hay không?” Nam nhân vóc dáng nhỏ chỉ vào Vân Thanh Diệu trong màn hình.
Lúc này, Vân Thanh Diệu đã sớm dời tầm mắt đi.
“Chỉ là một học sinh sao? Làm tốt chuyện của ngươi đi.”, nam nhân kia khinh thường quét mắt qua màn hình.
……
Danh sách đã phát xong, lớp A là học sinh Đặc Chiêu mũi nhọn, các lớp khác đều là lớp bình thường.
Lâm Phàm Thành quét mắt nhìn danh sách bạn học, có chút không thoải mái thở dài. Nơi này có mấy người hắn nhận biết.
Hoắc Xuyên tốt xấu gì còn đã từng cùng nhau tham gia thi đầu vào, nhưng mấy vị học sinh kia thì chuyên môn lấy danh nghĩa giao lưu, cứ ba ngày, hai lần gây chuyện, trốn học, đánh nhau, không ai dám quản……
Lớp E này rõ ràng chính là lớp bột phấn đi…… Ai!
Ánh mắt Lâm Phàm Thành nhìn Hoắc Xuyên thật sự là quá rõ ràng, muốn bỏ qua cũng không dễ dàng.
“Phanh!”
Hoắc Xuyên đứng lên, có chút khó chịu, cái đầu cao 1m9, thập phần có lực áp bách nhìn Lưu Phàm Thành.
Lâm Phàm Thành nhận thức đến chính mình không ổn, chạy nhanh làm động tác kéo khóa miệng.
“Lại nói tiếp, lớp không giống nhau, rốt cuộc chênh lệch ở nơi nào?” Vân Thanh Diệu một bên thu thập, một bên không sao cả hỏi.
Lâm Phàm Thành thở dài, thay đổi cách nói tương đối nhu hòa, “Lớp A mỗi tháng có cơ hội học tập cơ giáp hai ngày.”
“Rất khó được sao?” Vân Thanh Diệu hỏi.
Đôi tay Lâm Phàm Thành che mặt, có chút sống không còn gì luyến tiếc, “Cơ hội học tập cơ giáp khó có được bao nhiêu, ngươi không biết sao?”
“Một học sinh quân giáo bình thường, mỗi học kỳ, nếu có thành tích đặc biệt ưu tú, thì sẽ được học cơ giáp một lần. Lớp A Đặc Chiêu Sinh, mỗi tháng lại có đến tận hai ngày. Các lớp khác, chỉ có thể học lý luận cơ giáp, ngươi nói có khó có được hay không?”
“Nếu không phải vì cơ hội học cơ giáp, ai sẽ đến đua hệ Đặc Chiêu của đơn binh tác chiến?” Lâm Phàm Thành bổ sung.
“Cơ hội học tập cơ giáp vì sao lại thưa thớt như vậy?” Vân Thanh Diệu có chút khó hiểu.
“Một là bởi vì tuyệt mật, hai là bởi vì quân đội cũng không giàu có.”
Hoắc Xuyên cũng nhéo nhéo giữa mày, hắn đang suy xét, nếu tiếp tục quyên góp một khu dạy học, có thể đưa được hắn tới lớp A hay không?
“Lớp khác cũng không có cơ hội hay sao?” Vân Thanh Diệu hỏi tiếp.
“Cũng không thể nói là không có, nếu thành tích ưu việt, có thể suy xét tăng lớp, nhưng khó khăn sẽ rất lớn, nghe nói mãi cho đến khi tốt nghiệp, cũng không có người thành công tăng lớp.”, Lưu Phàm Thành quả thực hiểu biết nhiều.
Vân Thanh Diệu đã hiểu, nàng nhún nhún vai, không tỏ ý kiến gì.
Cơ giáp, vũ khí mạnh nhất tinh tế ……
Làm như thế nào, nàng còn muốn cân nhắc lại.
Ít nhất, trước mắt, hết thảy đều vẫn đúng với phương hướng mà nàng đã dự đoán.