Trong phòng tiếp khách của biệt thự Sướng Hải Viên, mấy gia tộc tụ hội, đang nói chuyện với nhau.
Các cô gái trẻ ở bên kia ríu rít.
“Liên Châu, phong cách của ngươi gần đây có thay đổi nha, cái này của ngươi là gì vậy? Tác phẩm mới của vị đại sư nào sao?” Trương Mộng Kỳ chỉ vào một cái bùa tam giác đeo nơi cổ tay nàng, hỏi.
“Cái này thật đúng là độc đáo, chưa từng nhìn thấy bao giờ.”, có cô gái khác khách khí nói.
Kỳ thật, lời ngầm của nàng là đồ này mang ở trên tay Liên tiểu thư thật quá không xứng đôi.
Chợt nhìn thì hình như là một trang giấy có viết chữ bằng mực đen, quá thô ráp.
Không thể nói chân tướng cho nàng.
Trong mắt Liên Châu tràn ngập kính sợ, cẩn thận vuốt ve, đây là vật mà nàng tiêu 800 tinh tệ mua được từ “Tứ Cửu Dịch Học Đường”.
Nếu không phải nàng ngẫu nhiên cùng vị đại thần kia nói lên việc có người chuyển phát khai vận phù, còn không biết đại thần cũng sẽ làm đâu.
Buổi sáng hôm nay nàng đã điền xong tư liệu nhập học, vốn dĩ sắp đi ra ngoài, lúc này đổi vận phù lại bị kẹp ở khe hở trên bàn sách.
Cái bàn nhà nàng có một vết rạn, đúng lúc giắt lấy lắc tay.
Liên Châu sợ kéo lên bị hỏng, vội vàng xoay người, cẩn thận rút ra.
Khi nhìn chằm chằm mặt bàn như vậy, ánh mắt nàng dừng lại ở trên một hàng chữ, “Xin chuyên nghiệp: Cơ giáp hậu cần.”
“?”
Không đúng nha, Liên Châu chạy nhanh xoay trở về, nàng rõ ràng đã chọn “Cơ giáp chiến đấu”.
Cũng may bảng biểu còn chưa có đệ trình, nếu không liền phải tiêu phí rất nhiều công sức.
Hiện tại nàng đối với vị chủ tiệm tên “Giải Ưu Tiểu Năng Thủ” này, tràn ngập tín nhiệm.
“800 tinh tệ, mua ở “Tứ Cửu Dịch Học Đường””.
Khi nàng thốt ra lời này, mấy người bạn tức khắc không nói gì nữa.
Gần đây Liên Châu hay lải nhải, còn buộc bọn họ đi chú ý “Tứ Cửu Dịch Học Đường”, bảo các nàng hãy thường xuyên đi vào xem, các nàng thật là đã bị quấy rầy đến phiền.
Hiện tại thì tốt rồi, ngay cả tờ giấy rách xếp thành một cái gọi là bùa chú này cũng được nàng coi như bảo bối mà đeo ở trên người.
Trương Mộng Kỳ cùng Ngụy Tường Ngọc liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự lo lắng, nghĩ có nên nhắc nhở mẹ Liên một câu hay không, đừng để cho Liên Châu quá tẩu hỏa nhập ma.
Mà ở phòng khách bên kia, mấy nam nhân cũng đang thảo luận.
“Lão Hoắc a lão Hoắc, ta thấy ngươi lần này thật là ngớ ngẩn!”, một nam nhân trung niên đeo cà vạt màu xanh lam, rung đùi đắc ý, thở dài, giơ ly rượu vang đỏ trên tay lên, hướng về phía ánh mặt trời nhìn nhìn, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Chậc, cái khác không nói, nhưng rượu của Liên Diệu ngươi thật không sai, đã nhiều năm tuổi đi? Mỗi lần tới, ta đều muốn đem toàn bộ số rượu mà ngươi cất chứa mang về nhà.”
“Ha ha, Nhạc tổng quá khiêm tốn, theo ta biết, ngài còn ẩn giấu một tinh cầu rượu ngon đâu!”, Liên Diệu chớp chớp mắt, khách khí chạm vào ly của hắn.
Nam tử trung niên này cũng coi như là một đại nhân vật trong thương giới của Trung Ương tinh.
Vẫn luôn có tin đồn đãi rằng hắn ở mấy tinh cầu phụ thuộc có không ít sản nghiệp, sau lưng còn có hai nhân vật trong quân chính chống đỡ. Đến tột cùng có phải là sự thật hay không, hay là Ông chủ Nhạc vì gia tăng lợi thế của chính mình mà cố ý truyền ra, cũng không ai biết được.
Giờ phút này mấy người ngồi cùng nhau, vốn là vì hạng mục khai thác mỏ ở Chử Nhị Tinh.
Mấy người này đều là đồng bọn hợp tác tiềm tàng của Liên Diệu, đã từng có vài thương vụ hợp tác với nhau. Mấy năm xuống dưới cũng coi như là đã có hiểu biết, hôm nay đúng lúc rảnh, liền cùng nhau tụ hội tại biệt thự Liên gia.
Nghe ông chủ Nhạc nói xong, sắc mặt Hoắc Triết Hàm không phải là thực tốt.
“Lão Hoắc, thật là người trên WB này nói ư?”
Ngụy Đại Hải đưa tài khoản tên “Gọi ta là ba ba” ra, giơ lên trước mặt hắn.
Hoắc Triết Hàm gian nan gật gật đầu.
Ông chủ Nhạc thở dài, vỗ bờ vai của hắn, “Lão Hoắc, nhận đi, ngươi lần này sợ là thật sự hao tài! Sự tình giả dối hư ảo như này, ngươi cũng có thể tin sao?!”
“Ngươi hẳn là đã nghe nói qua, hạng mục của ngươi ở Dao Quang tinh kia đã bị Tôn Nặc Khuê lấy được, 15 tỷ, ngân hàng RS tinh tế cấp tài chính……Ngươi nói xem, ngươi chỉ bởi vì một kẻ lừa đảo không biết từ nơi nào nhảy ra tới liền bỏ hai năm tâm huyết sao……”
Hoắc Triết Hàm thần sắc đê mê, trong lòng có chút cách ứng.
Tôn Nặc Khuê…… A……Tên này chính là cái đinh trong mắt hắn!
Hắn mất hai, ba năm trời, mắt thấy sắp ăn sạch sản nghiệp của tên này.
Thế mà…thế mà lại để cho hắn cắn ngược một ngụm.
“Gọi ta là ba ba”, nói không chừng chính là người của hắn!
Ông chủ Nhạc có chút thổn thức, lắc đầu, lại gắp miếng thịt cá lên, hương vị thật không sai.
Ngụy Đại Hải ở bên cạnh thần sắc lại có chút rối rắm, “Ông chủ Nhạc, lời này cũng không hẳn như vậy, chuyện này…… Tương lai thế nào, thật đúng là khó mà nói đâu.”
Việc Ngụy Đại Hải chuyển phát trương khai vận phù kia, ông chủ Nhạc tự nhiên cũng biết được, nhưng hắn thập phần không tán thành.