[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 85

Hoắc Triết Hàm vẻ mặt mang ý cười đi vào khu biệt thự nhà mình, mẹ Hoắc từ sau vườn hoa ló đầu ra, buông thùng tưới nước trong tay xuống, đi lên theo, “Anh Hoắc, có tin vui gì thế?”

“Hoắc Xuyên đâu? Thằng nhãi ranh này, lại đi nơi nào rồi?” Hoắc Triết Hàm trong miệng mắng, khóe môi lại không nhịn được mỉm cười.

Thằng bé này, lần này ít nhiều cũng nhờ có hắn.

“Nó đang ở trong phòng sách, anh nói đi, có tin vui gì? Hoắc Xuyên trúng tuyển vào Đặc Tuyển sao?”, Mẹ Hoắc xoa tay, vui rạo rực nói.

Hoắc Triết Hàm nhịn không được chèm chẹp khóe miệng, đó là “trúng tuyển” sao? Đó là cầm tiền của hắn “ném” vào.

Hoắc Xuyên đang lúc nhìn chằm chằm quang não chơi game, âm thanh tức giận mắng chửi của đồng đội vang ra ngoài, thiếu chút nữa làm ba Hoắc tức chết.

“Đây là cái phẩm chất gì?!”

Hoắc Triết Hàm đi đến, chỉ vào quang não của hắn, “Con mỗi ngày cùng chơi với những người này sao?!”

“Ba?”

Hoắc Xuyên tắt giao diện ‘Tinh tế vương giả’ đi, xoay người đứng lên:

“Ba vào phòng của con sao không gõ cửa?”

“Ta tiến vào phòng của ngươi dựa vào cái gì phải gõ cửa?!” Hoắc Triết Hàm nổi giận.

Mẹ Hoắc chạy nhanh tiến đến, “Anh Hoắc, nói nhỏ chút, hai người đừng vừa thấy mặt đã cãi nhau, hai ba con đang làm gì vậy?”

“Chẳng qua là do anh cả, anh hai của con không ở nhà, ba không có ai để dạy dỗ nên mới đến tìm con.”, Hoắc Xuyên lẩm bẩm lầm bầm, vẻ mặt không phục.

“Ngươi câm miệng cho ta, hai người anh của ngươi cũng không giống như ngươi!”

Hoắc Xuyên hừ một tiếng, không hề phản ứng.

Hai người đều đứng thẳng tắp ở nơi đó, ai cũng không tiếp tục nói chuyện, trong không khí lơ lửng một tia xấu hổ.

“Ai, anh Hoắc, anh không phải tìm Xuyên Nhi có việc sao?” Vẫn là Mẹ Hoắc ra tới giảng hòa.

“Nha? Tìm con?”

Hoắc Xuyên bẹp bẹp miệng, cằm hướng lên trời, không thèm nhìn Hoắc Triết Hàm.

Hoắc Triết Hàm hừ lạnh một tiếng, muốn xoay người đi luôn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“Người mà ngươi quen trên WB ý, có thể hẹn ra ngoài gặp mặt được không?” Hoắc Triết Hàm hỏi.

“???”

Mắt Hoắc Xuyên sáng rực lên, ba của hắn thận trọng như vậy, chẳng lẽ đã bị nói trúng thật?

“Nàng lại nói đúng?” Ánh mắt Hoắc Xuyên sáng ngời, nhìn chằm chằm ba hắn.

Hoắc Triết Hàm khó khăn gật đầu.

Ngay cả mẹ Hoắc cũng có chút không thể tưởng tượng được, “Kia…… Lưu Hành đã xảy ra chuyện sao?”

Tin tức còn chưa có lan truyền, nàng cũng không nghe được tiếng gió gì.

Hoắc Triết Hàm không tiếng động gật gật đầu.

“Thần kỳ như vậy……”

Mẹ Hoắc hít một hơi dài, có chút vô lực ngồi xuống ghế.

“Ba còn có việc gì tìm nàng ư?” Hoắc Xuyên nghe ra được ẩn ý của ba hắn.

Kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút rối rắm, Vân Thanh Diệu đến tột cùng có phải là người kia hay không?

Nếu lúc này nói ra hoài nghi của hắn, sợ là sẽ cho cô gái kia gặp phiền toái.

Suy nghĩ nửa ngày, hắn vẫn đem nghi hoặc của chính mình nuốt xuống.

“Ta muốn cảm ơn nàng một chút, làm nghề như bọn họ, biện pháp thu phí như thế nào?” Hoắc Triết Hàm hỏi.

“Con làm sao mà biết được?”

Hoắc Xuyên sờ sờ mũi, hắn không thân với nàng, nhưng người kia ham tiền như vậy, hẳn sẽ rất vui lòng đi.

“Ngươi hỏi hắn một chút đi.”

Hoắc Triết Hàm nhìn Hoắc Xuyên không có một chút tích cực nào, không nhịn được thúc giục.

Da đầu Hoắc Xuyên có chút tê dại, mở tài khoản WB ra, đối mặt với cái tên “Gọi ta là ba ba” kia, cảm thấy thẹn vô cùng, vạn nhất thật là Vân Thanh Diệu thì làm sao bây giờ?

Hắn nghiêm túc ngồi xuống, gõ mấy chữ, “Có ở đó không?”

Pop-up tự động trả lời lại, làm sắc mặt của hắn càng thêm khó chịu.

Má nó…… Nếu không phải ngại ba hắn vẫn còn ở đây, hắn đã sớm mắng cho người này máu chó đầy đầu.

Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hỏi ngươi vấn đề còn cái gì mà: “ngươi ở đó nhưng lại dùng giọng nói pop-up tự động trả lời”, ai thèm quan tâm ngươi.

Dưới tình huống ba Hoắc đang nhìn chăm chú, hắn đành phải căng da đầu, lại đánh một câu, “Nhắc nhở lúc trước của ngươi đã ứng nghiệm, ba ta muốn cảm ơn ngươi.”

Hoắc Xuyên hoàn toàn không đề cập tới bản thân, đối mặt với người này, hắn trước sau luôn cảm thấy khó xử.

Vân Thanh Diệu thật đúng là đang online, tin nhắn vô số, nhưng tin của Hoắc Xuyên bị nàng liếc mắt một cái liền phát hiện ra.

“Nha”, ngón cái Vân Thanh Diệu hơi xoa cằm, nhớ tới 25 vạn tinh tệ trong túi, mới thở phào nhẹ nhõm, nhân quả này, cuối cùng cũng đã giải quyết xong.

“Ta nói rồi, một quẻ này là đưa miễn phí cho ngươi, không cần cảm tạ.”, Vân Thanh Diệu chậm rãi gửi tin nhắn qua.

Bình Luận (0)
Comment