[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 86

Ba người đối diện bên kia không ngờ nàng lại trả lời ngay, fans của người này hiện tại đã trên ngàn vạn, nên công việc chắc rất bận rộn.

Tin nhắn của Vân Thanh Diệu vừa đến, đôi mắt của ba người liền sáng lên.

Ba Hoắc trực tiếp đẩy Hoắc Xuyên từ trên ghế sang một bên, ngồi ở phía trước quang não, mười ngón tay gõ như bay, “Không, không! Cần phải cảm ơn ngươi, ngươi đã giúp chúng ta một đại ân.”

Đuôi lông mày của Vân Thanh Diệu hơi nhếch lên, khẩu khí này, xem ra là ba hắn tự thân xuất mã đi.

“Thực mạo muội, nhưng ta muốn xin số tài khoản được không? Ta muốn biểu hiện chút tâm ý.”, Ba Hoắc cẩn thận hỏi.

“Ta lần này giúp ngài, thay đổi một ít vận thế của bản thân, vậy nên sẽ có nhân quả rơi xuống trên đầu ta. Nếu ngài nhất định phải cảm tạ, vậy tương lai làm nhiều việc thiện hơn, quyên chút tiền cho các trung tâm từ thiện, như vậy, nhân quả trên đầu của ta cũng sẽ bớt đi một ít”, Vân Thanh Diệu suy nghĩ, trả lời như thế.

Phía đối diện sửng sốt chớp mắt một cái, ba người hai mặt nhìn nhau.

“Hắn cư nhiên không cần tiền?”

Hoắc Xuyên càng là không dám tin tưởng, người này không phải đã tuyên bố một lần hỏi là 800 tinh tệ sao? Như thế nào tiền đưa tới cửa, ngược lại lại từ chối.

Ba của hắn nếu ra tay, đủ cho hắn vô số lần 800 tinh tệ.

“Kia…… Đại sư, nếu ngài ngại không nói, có thể lại giúp ta tính thêm một quẻ hay không?” Ba Hoắc hỏi.

Hắn không biết xưng hô này có thích hợp hay không, tựa hồ trên giao diện có người gọi người kia là đại thần, người kia cũng không phản bác. Nhưng ba Hoắc cho rằng vẫn nên xưng hô vị này là đại sư, như vậy tựa hồ càng thêm chuẩn xác hơn.

“Thực xin lỗi, ta chỉ tính cho người có duyên”, Vân Thanh Diệu nói xong, rời khỏi giao diện.

Đã từng có một số gia tộc phụng dưỡng một đám người gọi là đại sư, chuyên môn phục vụ cho gia tộc, đuổi hung trừ tà. Nhưng truyền thừa của Vân gia, không cho phép bọn họ làm loại chuyện này.

Tự tiện thay đổi vận trình của người khác, cần phải thừa nhận nhân quả.

Huống hồ, nhân sinh có hàng vạn con đường, số mệnh bẩm sinh tuy rằng đã định, nhưng trải qua sau này nỗ lực, bất luận kẻ nào cũng có thể có cơ hội lựa chọn, mỗi người đều có khả năng đi lệch hướng với quỹ đạo vận mệnh.

Đây chính là lựa chọn của bọn họ, không nên là kết quả do người khác mạnh mẽ can thiệp.

Quá mức ỷ lại vào bói toán, thường thường sẽ suy yếu sức phán đoán vốn có của một người.

Ba Hoắc tạm thời không có nguy cơ lớn, nàng sẽ không bói thêm quẻ nào nữa.

Bất quá, lần này thu hoạch thực sự không nhỏ, lực tín ngưỡng mà đối phương truyền đến, nồng đậm mà thuần túy, hẳn là không phải chỉ đến từ một người.

Loại lực tín ngưỡng thuần túy này, không trộn lẫn với những thứ khác, quả thực làm ít, công to.

Vân Thanh Diệu nhìn lại bên trong một chút, vẫn có thể nhìn thấy vết rách của nguyên thần, nhưng đã dần dần khép lại, không còn rách giống cái lưới nữa.

Ba người Hoắc gia nửa ngày không nói được lời nào.

Cuối cùng, vẫn là Ba Hoắc nói trước, “Hoắc Xuyên, người đồng học tên Vân Thanh Diệu kia của con, nếu không, con mời nàng tới một chuyến đi? Chúng ta mời nàng ăn một bữa cơm đơn giản?”

Không mời được đại sư, nhưng ân nhân cứu mạng lại khác, không thể cứ chậm trễ như vậy.

Vừa rồi, người đối diện không phải đã nói sao? Phải làm nhiều việc thiện, liền bắt đầu từ nàng đi.

Hoắc Xuyên nghĩ đến nữ sinh nhìn không thấu kia, nghĩ đến còn phải mời nàng đến nhà, không nhịn được kêu rên trong lòng.

Hoắc Triết Hàm thấy bộ dáng không vui của hắn, nhíu chặt lông mày: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi khi dễ người ta sao?”

Mẹ Hoắc cũng nhịn không được hát đệm, “Xuyên Nhi, mẹ đã hỏi thăm qua, bạn học kia của con là tới từ Lam Tinh, một người sống không dễ dàng, con nên chiếu cố người ta một chút.”

“Ngươi đừng tưởng rằng có tiền là có thể giải quyết hết thảy, không thể quên đi thiện ý của người khác.”

Hoắc Xuyên:…… Các người có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn không?

Bình Luận (0)
Comment