Ban đêm cao ốc SKB vẫn khiến người nhìn thôi đã thấy sợ như cũ, lui tới, đều là những người mặc tây trang giày da của giới thượng lưu.
Lý Giai Vân uống quá nhiều, nàng mới chiêu đãi một khách hàng ra tới, hai bình rượu vang đỏ làm nàng say rối tinh rối mù.
Cự tuyệt đồng nghiệp đưa tiễn, nàng một mình lung lay đi ở bên cạnh đường cái.
Ban đêm mùa hè rất là dễ chịu, giống như từng hàng cây cao to trước mắt này, khiến cho tâm trạng người sung sướng cùng thoải mái.
Nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy hết thảy đều là u ám. Đêm đen nhánh, phố tịch mịch, tâm trạng trống rỗng.
Mới mười phút trước, nàng nhận được tin giảm biên chế, lá thư sa thải nhân viên cũ như nàng thập phần khách khí, cũng cấp ra bồi thường thỏa đáng, nhưng nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, lạnh từ trong ra tới ngoài.
Tập đoàn Nhạc thị, nàng đã làm việc ở đây bao lâu? Tám năm!
Từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ, suốt tám năm!
Những năm tháng đẹp nhất, đều phấn đấu ở chỗ này, những góc cạnh đáng tự hào nhất, cũng đều là ở chỗ này.
Tập đoàn bởi vì nguyên nhân kinh tế, không thể không tiếp thu điều tra của các ban ngành liên quan, cho nên, chi nhánh nhỏ của bọn họ đã bị đóng cửa……
Lý Giai Vân miệng đầy chua xót, rượu vang đỏ bắt đầu ngấm, trên người nàng mặc bộ âu phục trang trọng màu đen, tựa hồ là cho nàng chút tôn nghiêm cuối cùng.
Tốt nghiệp tám năm, cha mẹ vui mừng, bạn bè cùng lứa tuổi hâm mộ, chính mình đấu tranh…… Một màn, một màn từ trước mắt hiện lên, nàng đã từng nghĩ tới rời đi, đã từng nghĩ tới có phải mình đã chọn sai nghề hay không, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, phương thức rời đi như này.
Nữ sinh ngành khoa học và công nghệ cả người đầy ngạo khí, ở bên trong ngành tài chính dốc sức làm việc, buông xuống kiêu ngạo của chính mình, đi tán gẫu cười đùa với khách hàng, vốn dĩ có thể thành công, kết quả lại là thất bại…..
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nhịn không được khóc lớn lên, vừa khóc, liền có chút không thu lại được.
Có lẽ đã thật sự uống say, Lý Giai Vân ngửa đầu hướng lên trời, một đường đi, một đường khóc.
Tiêu Nam cảm thấy chính mình thật xui xẻo, mới vừa chạy thoát khỏi giảng đường, ra khỏi cửa đã đụng phải nữ nhân như vậy.
Hắn cũng không phải cố ý đâm nàng, ai ngờ đến, vừa chạm vào nàng có một chút, nàng liền ngồi trên mặt đất không đứng dậy.
Tiêu Nam cảm giác có chút ngốc, đối phương muốn ăn vạ sao? Nhưng bản thân hắn cũng chưa kịp làm gì. Vậy tình huống này tính là cái gì? Nàng sao không đứng dậy? Hay là thực sự có vấn đề gì?
Nghĩ đến đây, Tiêu Nam ngồi xổm xuống, muốn kéo nàng một phen.
Hắn mới vừa đụng tới cánh tay Lý Giai Vân, Lý Giai Vân lại như là tìm được bùa cứu mạng, ôm chặt chân hắn, chết cũng không buông ra.
“Uy……”, Tiêu Nam hoảng sợ, muốn lùi lại tránh thoát.
Nữ nhân bị hắn kéo làm cho lảo đảo một cái, vẫn không chịu buông tay, không chỉ như vậy, nàng còn bắt đầu nhắm mắt lại khóc lớn hơn, người đầy mùi rượu.
Tiêu Nam không tự giác nhìn chung quanh, mồ hôi chảy đầy trán, hắn không có làm gì nha!
Điều gì đang xảy ra ở đây? Nếu bị thấy thì phải giải thích như thế nào?!
Chỉ có thể nói, duyên phận thật kỳ diệu.
Vân Thanh Diệu tiếp nhận lời mời của Hoắc gia, đi ăn bữa tối đến vui sướng, sau đó dạo tới dạo lui ở trên phố đi bộ.
Ở lúc đi ngang qua một chỗ ngoặt, bỗng nhiên cảm nhận được một cổ lực nhân quả mãnh liệt.
Vân Thanh Diệu dừng lại, ngẩng đầu nhìn.
Tiêu Nam đang luống cuống tay chân, lúc này cũng sốt ruột nhìn khắp xung quanh, liền nhìn thấy Vân Thanh Diệu đang nhìn qua.
“Chị! Vân Thanh Diệu!”
Tiêu Nam hét lớn một tiếng, đôi mắt ngay lập tức sáng lên, hắn cũng không rảnh lo cho nữ nhân đang khóc lớn kia, vội đứng lên.
“Tiêu Nam!” Vân Thanh Diệu cũng kinh ngạc, “Ngươi sao cũng tới đây?”
Tên Tiêu Nam này, với Vân Thanh Diệu mà nói, là một loại ẩn ẩn đau trứng.
Lam Tinh đã từng có một câu nói phổ biến một thời, gọi là “Chị của ta là Vân Thanh Diệu”, nếu có người nghe qua “ba của ta là Lý Cương”, nhất định sẽ cảm thấy hai tên ngốc này quen nhau.