[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 88

Tiêu Nam cười khổ nhìn nữ nhân đang lôi kéo ống quần hắn, “Có thể giúp em kéo nàng ra trước được không?”

“Này là làm sao vậy? Ngươi khi dễ người ta ư?”

Vân Thanh Diệu vừa nói, vừa tiến lên, ở trên cổ tay của nữ nhân ấn nhẹ nhàng một cái, ngón tay Lý Giai Vân không tự giác mà buông lỏng ra.

Nàng nâng đôi mắt sưng đỏ vì khóc lên, tựa hồ có chút không rõ ràng, trước mắt rốt cuộc đã phát sinh sự tình gì.

“Đứng lên đi, kiếm chút nước uống”, Tiêu Nam trốn đến đằng sau lưng Vân Thanh Diệu, hướng nữ nhân kia nhắc nhở.

Ba người yên lặng đi một đoạn đường, ở ven đường tìm được một cửa hàng bán đồ uống lạnh.

Không biết Vân Thanh Diệu ở trên người Lý Giai Vân đã ấn vào mấy vị trí nào, nàng cảm thấy đầu óc của chính mình có chút thanh tỉnh. Chỉ là cỗ ấm ức sâu thẳm trong lòng kia, vẫn không thể tiêu tan.

“Uống chút nước đi”, Vân Thanh Diệu đẩy ly nước pha Lê xinh đẹp về phía nàng.

Lý Giai Vân có chút xấu hổ, nàng dời tầm mắt đi, tiếp nhận, nhấp một ngụm nhỏ.

Hương vị chua ngọt làm đôi mắt của nàng lại một lần nữa bịt kín một tầng sương mù.

“Cảm ơn các ngươi”, Giọng nói của Lý Giai Vân có chút nghẹn, “Bữa này ta mời các ngươi đi.”

“Ngươi có tiền sao?” Vân Thanh Diệu giương mắt nhìn nàng, nữ nhân này vừa thấy chính là thân mang đen đủi, công việc không thuận.

“Chút tiền này vẫn có”, Lý Giai Vân cười khổ một tiếng, công ty bồi thường cũng không ít, đủ cho nàng tiêu dùng vài tháng.

“Vô công bất thụ lộc”, Vân Thanh Diệu nhướng mày, nhớ tới ba quẻ hôm nay sắp trở thành vô dụng, nàng chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn Lý Giai Vân.

“Sao…… Làm sao vậy?” Lý Giai Vân có chút mờ mịt.

“Ngươi muốn đoán mệnh không?” Vân Thanh Diệu hỏi.

“Ta cái gì?” Lý Giai Vân cảm thấy chính mình đại khái đã uống quá nhiều rượu, phản ứng có chút trì độn, như thế nào cứ cảm thấy nghe không hiểu.

“Ta và ngươi có duyên, ta tính giúp ngươi một quẻ, một câu hỏi là 800 tinh tệ, ngươi muốn hỏi không?” Vân Thanh Diệu nhàn nhạt nói.

Khóe môi Lý Giai Vân run run, 800 tinh tệ, thật nhiều.

Nhưng tâm tình nàng dù sao cũng không tốt, tâm tình của nữ nhân một khi không tốt, liền rất dễ dàng không quan tâm hết thảy, thay vì đi quán bar rải tiền, cho nàng cũng không có gì đáng kể.

Lý Giai Vân rất thống khoái chuyển cho Vân Thanh Diệu 800 tinh tệ.

Vân Thanh Diệu từ trong túi móc giấy bút ra, đẩy đến trước mặt Lý Giai Vân, “Nghĩ đến vấn đề mà ngươi muốn hỏi, viết một chữ vào đây.”

Lý Giai Vân nhếch môi, trò chơi này rất có ý tứ.

Nàng nhìn nhìn nước trái cây trước mặt, chậm rì rì viết một chữ “Mang”, đẩy lại đây, khả năng lực độ không tốt, nét bút cuối cùng có chút phiêu.

“Hỏi sự nghiệp”, Lý Giai Vân nhìn ra ngoài cửa, có chút thất thần.

“Ngươi bị cho thôi việc.” Vân Thanh Diệu khẳng định nói

“Có phải không? Điều này mà ngươi cũng có thể nhìn ra được ư?”

Lý Giai Vân cười tự giễu, đôi tay chống cằm, xem ra bộ dáng hồn bay thất lạc của nàng quá rõ ràng.

Vân Thanh Diệu cầm giấy trên bàn lên, híp mắt, chậm rãi nói, “Quả xoài chữ ‘mang’, bên trong chữ mang có vong, vong là mất đi, là diệt vong. Chữ quả tách ra làm hai, trên là điền dưới là mộc, mộc khắc điền chi tượng, đại biểu lao động. Hiện đã là tháng chín, quả xoài sớm đã chín rụng xuống, cho nên công việc của ngươi, tất nhiên là mất rồi.”

“Bất quá ngươi yên tâm, trong vòng một tháng, ngươi sẽ có công việc mới.”, Vân Thanh Diệu kế tiếp nói một câu, làm Lý Giai Vân ngẩng đầu lên.

“Thật không?”

Lý Giai Vân không quá tin, nhưng trò chơi này rất thú vị, nàng lấy một trang giấy khác, lại viết một chữ “Chờ”, đẩy qua.

Bình Luận (0)
Comment