[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 89

Vân Thanh Diệu chớp chớp mắt, nghĩ người trước mặt này cũng không trả giá, thôi, lại giải thêm một lần cũng không sao.

“Chữ ‘Chờ’, trúc hạ tấc đất, là biểu tượng Mộc khắc Thổ, giống như măng mầm chui từ dưới đất lên, thấy gió mà lớn, nghĩa là kế tiếp sẽ cao hơn. Công việc mới của ngươi so với công việc trước kia sẽ tốt hơn nhiều, chỉ là ngay lúc mới bắt đầu tiền lương sẽ không được cao lắm.”

“Ngươi thực có thể nói”, Lý Giai Vân cười cười, như vậy không lâu sau, nàng cảm thấy khá hơn nhiều.

“Mặc kệ thế nào, hôm nay cảm ơn các ngươi, hẹn gặp lại!”.

Nàng thanh toán tiền đồ uống, kéo áo khoác lên, đứng dậy đi ra khỏi cửa tiệm đồ uống lạnh.

Tiêu Nam há to miệng, không thể tưởng tượng nhìn một màn trước mặt, “Chị, bản lĩnh lừa dối người của chị lại tăng trưởng!”

“Nói cái gì vậy”, Vân Thanh Diệu nhịn không được cho hắn một cái tát.

“Nói, ngươi như thế nào lại tới đây?”

Vấn đề này vừa ra, đầu Tiêu Nam lập tức gục xuống.

“Còn không phải do anh cả sao, không biết quan hệ nhờ vả như thế nào, làm được cho em một thân phận Rác Rưởi tinh, đưa em rời đi……”

“Vậy thái độ của ngươi không phải là nên tràn ngập cảm kích sao?” Vân Thanh Diệu hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Nam mở to mắt, nước mắt chua xót chảy xuống, “Chị thì biết cái gì nha?!”

Vân Thanh Diệu nhướng nhướng chân mày, đầu ngón tay gõ mặt bàn, chờ hắn nói tiếp.

“Vì làm cho thân phận của em đủ sạch sẽ, anh đã đưa em đi đến Hạt Ải Tinh, Hạt Ải Tinh là địa phương nào, chị biết không?” Tiêu Nam căm giận đứng lên.

Vân Thanh Diệu không nói chuyện, tiếp tục liếc hắn.

“Hạt Ải Tinh, kia mẹ nó chính là một cái Rác Rưởi tinh hàng thật giá thật! Em ở đằng kia nhặt rác rưởi suốt hai tháng, mỗi ngày đều cùng những thứ không biết là cái gì tranh đoạt đồ ăn!”

“Sau đó thì sao? Như thế nào lại đây?”

Vân Thanh Diệu khóe miệng rung rung, anh cả xác thật suy nghĩ đủ cẩn thận, mỗi một bước đi đều lưu đủ đường lui.

“Sau đó em leo lên một con hàng hạm chuyên chở rác rưởi, tới đây!”

Tiêu Nam hít sâu, thở hắt ra, không có kể ở giữa đã trải qua chuyện gì. Nhưng Vân Thanh Diệu có thể tưởng tượng được, đối với một thiếu niên 15-16 tuổi, đoạn thời gian trải qua kia nhất định vô cùng gian khổ.

“Ta xem ngươi mặc đồ cũng không tệ lắm, ngươi hiện tại ở chỗ nào?” Vân Thanh Diệu hỏi.

Tiêu Nam nhìn trái nhìn phải, cẩn thận tới gần, nhẹ giọng nói, “Không biết có phải đại ca an bài hay không, ta cơ duyên xảo hợp vào đại học tổng hợp Liên Bang đệ nhất, hiện tại là học sinh hệ cơ giáp thiết kế”.

“Nha!”

Vân Thanh Diệu cảm thán, cảnh ngộ này, so với nàng lúc trước khá hơn nhiều, thật đúng là cùng là người nhưng không cùng mệnh a.

Một người dân Lam Tinh, cư nhiên cũng có cơ hội học cơ giáp thiết kế, nếu mấy lão đông tây ở phía trên kia mà biết, sẽ thế nào?!

A…….

Bất quá, còn không đợi nàng cao hứng xong, câu nói tiếp theo của Tiêu Nam khiến cho nụ cười của nàng, nuốt trở về trong cổ họng.

“Chị, chị có tiền không?”

“Ngươi muốn làm gì?” ghế dựa của Vân Thanh Diệu nháy mắt lui về phía sau, cách cái bàn xa một bước.

“Em không có tiền”, Tiêu Nam có chút ủ rũ, “thiết kế Cơ giáp quá đốt tiền, em còn chưa có thi được, toàn bộ linh kiện phụ tùng thay thế đều phải tự trả tiền……”

“Cần…… Nhiều hay ít?”

Vân Thanh Diệu cắn chặt răng, thằng bé này từ nhỏ cùng nàng lớn lên, thân như là em ruột, sự quen thuộc đến từ huyết mạch, làm nàng vô pháp làm như không thấy.

“25 vạn tinh tệ, chị có không?” Tiêu Nam nói.

Đôi mắt Vân Thanh Diệu lập tức mở to, “Ngươi có phải đã kiểm tra qua tài khoản của ta hay không?”

Tiêu Nam không có chú ý đến biểu tình của nàng, vẫn chôn mặt ở trong tay, “Được rồi, chắc là chị cũng không có, em tự mình nghĩ cách đi.”

Vân Thanh Diệu hung hăng thở ra một hơi, nhìn về phía địa phương không thấy dựng một ngón giữa.

Bình Luận (0)
Comment