“Cầm đi!”
Nàng kéo tay Tiêu Nam lại, dán lên trên, “Tích”, âm thanh chuyển khoản vang lên.
Tiêu Nam lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt khiếp sợ, “Chị……sao chị có nhiều tiền như vậy?!”
Tim Vân Thanh Diệu đang nhỏ máu, biểu tình của Tiêu Nam cho nàng một chút sung sướng, nàng căng da đầu, làm bộ không sao cả nói, “Ngươi đừng lo, về sau thời điểm cần tiền, lại đây tìm ta……”
“Thật tốt quá, chị, em đã biết chị rất lợi hại mà!”
Tiêu Nam ôm chặt nàng, hai tay vỗ mạnh vào phía sau lưng của Vân Thanh Diệu, thiếu chút nữa đánh cho nàng bị nội thương.
“Buông ra!” Vân Thanh Diệu cắn răng, hung tợn nói.
“Chị, em vừa mới gửi cho chị phần danh sách, là tài liệu cần mua của học kỳ sau cùng giá cả, chị xem an bài là được”, Tiêu Nam tâm tình cực tốt, không có để ý đến giọng điệu của Vân Thanh Diệu.
Vân Thanh Diệu nuốt lại một ngụm máu muốn nôn ra vào trong, đứng lên không được, ngồi xuống không xong, “Ta sẽ an bài cho ngươi! Đại gia.”
Nàng rốt cuộc đã biết, tiền của nàng sẽ lấy loại phương thức nào đi ra rồi……
Vân Thanh Diệu trăm triệu lần không nghĩ tới, ngũ tệ tam khuyết lớn nhất, cư nhiên nơi phát ra chính là em trai mình!
Quả thực khóc không ra nước mắt.
Nàng rất muốn đi hỏi ông lão một chút, có phải đã từng cho Thiên Đạo đội nón xanh hay không? Nếu không, sao Thiên Đạo lại chỉnh nàng như vậy chứ?
Bất quá, lúc này, chỉ sợ ngay cả phần mộ của ông lão ở đâu cũng không biết đi.
Vân Thanh Diệu lắc lắc đầu, gần đây luôn nhớ tới ông lão.
Nàng và Tiêu Nam để lại phương thức liên lạc, hai người liền cáo biệt trở về.
Lý Giai Vân lảo đảo đi xa, nghĩ đã trễ thế này, còn có thể đi nơi nào được.
“Tích…” Trên cổ tay vang lên thông báo, là một người đã từng cùng nàng làm việc qua.
“Uy, Với Tổng?” Lý Giai Vân xoa mặt, cố gắng đánh tinh thần đáp lại.
“Giai Vân, ta nghe chuyện này từ lão Nhạc, vốn dĩ tưởng trễ chút mới hỏi ngươi, hiện tại sấn những người khác vẫn còn chưa có phản ứng lại đây, ta chiếm tiên cơ, ngươi có hứng thú tới nơi này của ta làm việc không?”
“Công ty chúng ta rất cần người như ngươi, hội đồng quản trị cũng đã thảo luận qua, sẽ cho ngươi một vị trí quản lý cao, chẳng qua tiền lương…”
Lý Giai Vân mơ mơ màng màng kết thúc cuộc gọi, nàng đứng thẳng tại chỗ, thật lâu cũng chưa có động đậy.
Sau đó, xoay người, nhìn nơi xa xa phát ra ánh sáng nhu hòa…
Cuối cùng, nàng dứt khoát kiên quyết, kiên định nện bước đi về phía trước, đường đã ở dưới chân, tháng sau đi đưa tin!
Nằm ở trên giường trường học, Vân Thanh Diệu lại một lần nữa mở màn hình trí não ra.
Nàng đếm đếm học phí mà Tiêu Nam nói, cảm giác giống như thái sơn đang áp đỉnh.
Vân Thanh Diệu thập phần hối hận, vì cái gì lại đi khoác loác cùng Tiêu Nam kia? Thằng oắt kia sợ là thật sự coi nàng thành nhà tài trợ đi.
Số tiền hôm nay, phải tính bao nhiêu quẻ mới có thể đủ đây?
Vân Thanh Diệu lúc này có chút hối hận, sớm biết như thế, hà tất cự tuyệt Hoắc Triết Hàm một cách dứt khoát như vậy, tốt xấu gì kia cũng là một cái máy ATM.
Kiếm tiền, tăng lực tín ngưỡng…… Vân Thanh Diệu cả đêm đều ở trong mộng trằn trọc lặp lại như vậy.
……
Căn cứ Long Dập, quân 72, trong phòng họp ở tầng ba, Liên Nghệ mang theo mấy người thiếu tá lật xem hồ sơ, trên màn hình lớn không ngừng quay cuồng khuôn mặt trẻ tuổi.
“Đội trưởng, quân huấn Đặc Chiêu sinh ở Rechester lần này, an bài như thế nào?”
Liên Nghệ ngồi ngay ngắn ở trên ghế, ánh mắt lướt nhanh, giờ phút này hắn vẫn còn ở vào trạng thái nghỉ phép, cho nên không có trở lại đội Liệp Ưng, căn cứ Kepler, hành tinh 186, mà là trở về quân 72 này.
“Kế hoạch huấn luyện đám tân binh nhập ngũ giai đoạn đầu tiên, sửa chữa một chút cho bọn hắn dùng.”
Liên Nghệ lật xem hồ sơ học sinh một chút, đầu cũng không nâng lên nói.
“Đội trưởng, đó là học sinh, dùng kế hoạch huấn luyện tân binh có thể được không?” Vệ Nguy không dám tin tưởng, ngẩng đầu hỏi.
Nơi này của bọn họ cũng không đơn giản, cường độ kia, không biết học sinh có thể chịu được hay không.
Liên Nghệ nhẹ quét mắt, âm thanh mang theo trầm thấp, “Học sinh Đặc Chiêu, tuyệt đại đa số là muốn nhập ngũ, để cho bọn họ sớm cảm thụ một chút, còn có cơ hội biết khó mà lui.”
Bầu trời bên ngoài, trăng sáng sao thưa, gió nhẹ đảo qua bức màn, trong màn đêm căn cứ càng thêm yên tĩnh. Liên Nghệ đi ở bên cửa sổ, nhìn khu ký túc xá đã tắt đèn kia, bên trong ánh mắt đựng đầy sự thâm thúy nhìn không thấu.
Học sinh Đặc Chiêu……Lại có hơn một trăm người mới.
Hiện tại tình thế của tinh tế có chút giương cung bạt kiếm, nhưng phía trên cư nhiên còn đấu đá nội bộ, tranh chấp không ngừng.
Cũng may bọn họ đều vẫn minh bạch, Liên Bang yêu cầu một thế lực mạnh nhất, đáng tin cậy nhất tồn tại.
Cho nên, tuy rằng động tác nhỏ không ngừng, nhưng tay còn không có duỗi quá dài về phía quân giới bên này.
Mà Long Dập, cũng dựa vào vô số chiến công trong nhiều năm trở lại đây, trở thành vũ khí sắc bén nhất của Liên Bang, nhiều năm qua vẫn luôn đứng sừng sững không ngã.
Nhưng mặt ngoài bình tĩnh này còn có thể duy trì được bao lâu?
Liên Nghệ mím môi, kiên định đi trở về chỗ ngồi.
Bọn họ yêu cầu thay máu, nhưng sự việc hành tinh 186 không thể lại tái diễn, nơi này, không cho phép bị nhúng chàm!
Trương Qua ngồi ở bên cạnh Vệ Ngụy, sau khi nghe Liên Nghệ nói, nghiêm túc ở trên quang não bận việc lên.
Mấy huấn luyện viên khác cũng đều tự tìm địa phương để ngồi, sột sột soạt soạt bắt đầu nhỏ giọng thảo luận.
……