[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 91

Khoá huấn luyện quân sự bắt đầu ngay lập tức, khâu chuẩn bị trước khi tập huấn, làm cho trung tâm mua sắm Tinh Võng bận rộn một thời gian.

Đặc biệt là đồ dùng của nữ sinh, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị quét sạch bách, làm một loạt các nhà xưởng cười híp cả mắt.

Vân Thanh Diệu thập phần không hiểu, sao đến thời đại tinh tế này, các nam sinh quân huấn, vẫn muốn lựa chọn băng vệ sinh làm miếng độn giày chứ?!

Đôi giày này rõ ràng thực thoải mái mới đúng! Hơn nữa ngươi dán cái này vào bên trong giầy trọng lực sao?

Nàng cực kỳ hoài nghi, bọn họ kỳ thật chính là muốn tìm lấy một cái cớ, tới thể nghiệm đồ dùng của nữ sinh một chút.

Lấy tài nguyên của Mễ Lị Á, nàng hoàn toàn có thể không cần đi, nàng tới chỉ là mạ vàng, không phải tới chịu khổ.

Điền Nhã Phù đã từng hỏi qua nàng, cách nói của Mễ Lị Á vô cùng kiên quyết, nàng nhất định phải đi.

So sánh với Mễ Lị Á, Hoắc Xuyên lại là thật sự không muốn đi, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, đã bị cả nhà chụp trở về.

Ba Hoắc phát ra lời, ông có thể mua học vị cho hắn, mua cơ hội cho hắn, mua cái gì cũng đều có thể thương lượng, nhưng quân huấn, hắn nhất định phải tham gia!

Ngay cả anh cả, anh hai lâu không xuất hiện, cũng vỗ bờ vai của hắn, ý vị thâm trường nói:

“Xuyên Nhi, em là nam tử, Vân Thanh Diệu chỉ là một nữ sinh, còn có thể tham gia quân huấn, sao đến lượt em, liền không được đâu?”

Hoắc Xuyên che lỗ tai lại, “Há mồm Vân Thanh Diệu, ngậm miệng Vân Thanh Diệu, như thế nào ngay cả hai người các anh cũng đều đã biết vậy?! Các anh không biết nàng chính là con gái riêng của ông trời sao?”

“Năm nay trường học khẳng định là đã xuất máu rất nhiều, sân huấn luyện quân sự cư nhiên lựa chọn ở căn cứ Long Dập!”, Biểu tình của Lưu Dược vô cùng hưng phấn.

“Căn cứ Long Dập thì sao vậy?” Vân Thanh Diệu không thèm để ý hỏi.

Lưu Dược có chút đau răng, hắn cảm thấy có chướng ngại vật khi giao lưu cùng cô gái này.

“Long Dập chính là căn cứ đứng đầu trong mấy cái truyền thuyết của Liên Bang, chưa từng mở ra cho bên ngoài.”

“Đúng vậy, dĩ vãng chúng ta tập luyện quân sự, đều là đi sân huấn luyện, hoặc là một số địa phương đã bỏ đi của quân đội. Đây chính là Long Dập, ta cũng có thể đi qua nhìn xem sao?” Lưu Phàm Thành cũng là vẻ mặt mong đợi.

Trường quân đội Rechester, mỗi một lần học sinh mới nhập học, số lượng đều hơn mười nghìn người, căn cứ chuyên ngành không giống nhau, sẽ được an bài ở sân huấn luyện không giống nhau để tiến hành quân huấn. Đặc Tuyển sinh năm nay, có thể nói là thập phần may mắn.

“Chúng ta ở đây đi như thế nào?” Vân Thanh Diệu hỏi.

“Ngày trước đều là học sinh tự đi, nhưng Long Dập ở nơi nào, không có người biết, cho nên ta nghĩ hẳn là trường sẽ đến đón chúng ta.”

“Tuy rằng sân tập bất đồng, nhưng nội dung huấn luyện hẳn là không khác biệt lắm”, Vân Thanh Diệu nói.

“Trên mạng trường học không phải có sổ tay kinh nghiệm của các tiền bối sư huynh để lại sao, bên trong thật sự có tổng kết qua, nội dung của tập luyện quân sự, mỗi năm đều giống nhau, không ngoài 2 vấn đề chính là thể năng cùng kỹ năng, cùng với so đấu sau khi huấn luyện xong. Đây là cơ hội tốt để lấy tích phân.”

“Đây cũng là cơ hội tốt cho chúng ta thích ứng cuộc sống của quân đội.”, Lưu Dược gật đầu.

Nếu là học sinh quân giáo tự nhiên đều muốn có được thể năng cùng tinh thần lực tốt.

Tuy rằng bọn họ ở lớp bình thường cơ hội tiếp xúc với cơ giáp cực nhỏ, nhưng ngay từ đầu, vẫn được tập luyện mô phỏng đầy đủ, phương pháp tập luyện chân thật này, nếu không có thể năng cùng tinh thần lực tốt, thì căn bản vô pháp khống chế cơ giáp.

Cho nên mới nói, từ trên ý nghĩa nào đó, lần quân huấn này, đối với đối tượng đội sổ giống như Vân Thanh Diệu rất quan trọng.

“Vừa rồi ai nói là cơ hội tốt để lấy tích phân đấy? Tích phân là cái gì?” Vân Thanh Diệu hỏi.

“Tích phân a,”, Lưu Dược vuốt bụng, thở dài một hơi.

“Sau khi nhập học, ăn mặc ngủ nghỉ đều dựa vào tích phân để đổi, ngay cả hệ đơn binh chúng ta mỗi tháng một lần đại chiến trường, cũng là dựa vào tích phân nhiều ít để tiến hành rút thăm.”

“Rút thăm? Vì sao lại phải rút thăm?”

“Ngươi cho rằng trường học nhiều thiết bị mô phỏng như vậy là từ đâu? Trừ bỏ hệ Đặc Tuyển chúng ta, còn có vô số đơn binh cùng chỉ huy.”.

Đôi mắt Lưu Dược sáng lấp lánh lên, tựa hồ đã thấy được một ngày chính mình rong ruổi trên chiến trường.

Mùa hè năm nay, tựa hồ phá lệ dài, phía trên sân thể dục trống trải không có một đám mây, mặt trời nướng mặt đất đến nóng ran, nhiệt độ cao khiến người ta từ trong ra ngoài đều cảm thấy như thiêu như đốt.

Ngay cả cỏ dại ven đường, đều chịu không nổi cả ngày phơi nắng, lá cây mềm oặt gục xuống.

Trong thời tiết này, nước máy đều có thể pha mì ăn liền, một đám mầm non tươi mới nhú lên, đã bị phơi đến héo rũ.

Trước đó có bao nhiêu chờ đợi đối với hành trình, giờ phút này bọn họ liền thống hận bấy nhiêu. Người lãnh đạo ngồi ở trên khán đài râm mát kia, còn đang thao thao bất tuyệt diễn thuyết!

“Tốt lắm, chúc các ngươi mở ra một đợt quân huấn vui sướng mà phong phú!”

Đợi ước chừng một tiếng rưỡi, rốt cuộc đợi tới câu giải thoát này.

Sau đó, mọi người bị nhét vào trong một chiếc hàng hạm chật ních, bề ngoài loang lổ.

Vân Thanh Diệu không biết bọn họ có phải cố ý hay không, hàng hạm này bay lên tới quả thực phong cách, khi gia tốc, giảm tốc hoàn toàn không có giảm xóc.

Ngươi đã thử qua cảm giác đi tàu lượn chưa?

Hàng hạm này, chính là thẳng tắp bay lên lại thẳng tắp giảm xuống, giống tàu lượn siêu tốc.

Tuy Vân Thanh Diệu tâm tính kiên định, cũng có chút không chịu nổi, còn phải không ngừng niệm thanh tâm chú cho chính mình.

Vân Thanh Diệu nắm chặt lan can, choáng váng, tưởng nôn, sắc mặt tái nhợt nhìn chung quanh, ý đồ dời đi một chút lực chú ý.

“Hoắc Xuyên?”

Bình Luận (0)
Comment