Thời gian tập hợp theo quy định là 6 giờ chiều, đã có huấn luyện viên cầm quang não chờ ở nơi đó.
“Có phải….tổng huấn luyện viên lần này là một thiếu tá không?!”
Tinh thần Hoắc Xuyên rốt cuộc vui vẻ lên, đứng theo tiêu chuẩn quân nhân, đĩnh bạt hữu lực giống như một cây tiểu bạch dương xanh mướt.
Đặc biệt là thời điểm hắn nhìn thấy một sĩ quan nào đó, đôi mắt đều khó có thể dời ra.
Trường quân đội Rechester, lần này có hơn hai vạn tân sinh viên, dựa theo cách nói của đàn anh trong sổ tay, trong đợt huấn luyện quân sự trước đây, một sân huấn luyện sẽ có một vị tổng huấn luyện viên, một lớp sẽ có hai huấn luyện viên cùng một người bác sỹ đi theo.
Liền tính một lớp học có hai mươi người, vậy cũng cần ít nhất hơn 4000 giáo quan.
Với nhu cầu nhân sự rất lớn như vậy, nói chung quân hàm của cấp bậc huấn luyện viên cũng sẽ không quá cao, đừng nói đến thiếu tá, rất nhiều thời điểm chính là sĩ quan.
Nhưng khi đứng trước vị tổng huấn luyện viên kia thì sao? Nếu hắn không có nhìn lầm mà nói, đó chính là Liên Nghệ tinh thần lực cấp 5S trong truyền thuyết của Liên Bang!
Là bởi vì bọn họ trực tiếp tới căn cứ Long Dập sao?
Thật là hạnh phúc, người có tinh thần lực 5S lại đảm nhiệm vị trí tổng huấn luyện viên cho bọn hắn, tuy rằng có thể không nói một lời, nhưng cũng đủ để trở về chém gió khoe khoang một đợt.
“Thiếu tá rất hiếm thấy sao?” Vân Thanh Diệu tuy rằng ghi danh trường quân đội Rechester, nhưng trước đấy nàng phải chịu nhiều áp lực để sinh tồn, không có thời gian để tìm hiểu hết tình huống cơ bản.
Hơn nữa đối với nàng mà nói, mặc kệ là quân hàm gì, đều là người bình thường.
Nàng đối với những quân nhân bảo vệ quốc gia có sự kính nể cùng tôn trọng, nhưng lấy độ cao mà nàng đã từng ở, nàng cũng sẽ không sùng bái một cách mù quáng.
Giọng nói khi Vân Thanh Diệu lẩm bẩm câu này không lớn, nhưng Hoắc Xuyên nghe xong, trên trán nháy mắt lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Bởi vì, hắn đã nhìn thấy vị tổng huấn luyện viên 5S kia, ánh mắt tựa hồ hướng bên này nhìn qua một chút…… Không phải là đã nghe được chứ?!
“A……”
Tầm mắt Trương Qua vốn đã không được thoải mái chút nào, lúc này lại càng thêm không khách khí, ánh mắt uy hiếp nhìn về phía trên mặt của Vân Thanh Diệu, ước chừng mười giây.
Mười giây ngắn ngủn này, Vân Thanh Diệu không cảm thấy gì, nhưng Lâm Phàm Thành bên cạnh nàng lại thật sự dựng hết cả lông lên.
Hai người này vốn dĩ đã có chút xích mích, Vân Thanh Diệu nếu còn không kẹp chặt cái đuôi, hắn có thể chịu liên lụy hay không a.
“Ta là tổng huấn luyện viên của đợt huấn luyện quân sự lần này, tên là Liên Nghệ……”
Liên Nghệ phát biểu mở đầu rất trực tiếp, nhưng mọi người căn bản không đi suy xét nội dung, cũng chỉ cần là cái tên này, cũng đủ làm bọn họ hưng phấn.
“Các ngươi đều là sinh viên Đặc Tuyển, có thể tới căn cứ này, các ngươi có tư cách để kiêu ngạo. Vô số người dù đã trải qua cả đời, cũng đều không có được cơ hội tới nơi này nhìn một cái.
Nhưng ta nói cho các ngươi biết, hành trình chỉ mới vừa bắt đầu thôi. Vô luận trong quá khứ, các ngươi có bao nhiêu huy hoàng, ở một tháng kế tiếp, ta hy vọng các ngươi đều hãy quên đi.”
“Huấn luyện viên sẽ căn cứ vào biểu hiện cùng tình huống thân thể của các ngươi để tiến hành huấn luyện, cho các ngươi tiến thêm một bước nhận rõ chính mình.”
……
“Cuối cùng ta muốn nhấn mạnh một chút, nơi này là quân doanh. Phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy là thiên chức của các ngươi. Ta không cho phép nghi ngờ, cho dù có nghi ngờ, ngươi cũng phải làm trước rồi mới được đặt câu hỏi, có hiểu rõ không?”
“Hiểu rõ!”
Các giáo quan đã phân lớp xong xuôi, từng người bước vào chỗ.
Không có gì ngoài ý muốn, huấn luyện viên của Vân Thanh Diệu, chính là vị Trương Qua kia.
Có lẽ là cảm thấy có chút không được tự nhiên, Trương Qua tự giới thiệu cũng không có dài lắm. Sau khi hắn điểm danh xong, thu hồi quang não, liền tuyên bố bắt đầu làm nóng thân thể.
Chỉ là, lúc này đều sắp đến giờ cơm chiều, còn muốn làm nóng thân thể cái gì chứ?
Nhưng vừa nghe nói chỉ chạy năm km, từ đỉnh núi xuống dưới chân núi, rồi lại chạy lên đỉnh núi, tựa hồ cũng không xa, vẫn còn đi được.
Cứ như vậy, một đám người hô hô, dọc theo tòa núi rừng kia chạy lên.
Tuy nhiên, chờ đến khi bọn họ bắt đầu chạy đi, mới biết được, Trương Qua hố bọn họ như thế nào.
Vùng núi này gập ghềnh, ngay cả một cái bậc thang cũng không có, mọi người chạy một chân cao, một chân thấp, cực kỳ hao phí thể lực.
Mới vừa chạy được ước chừng 200 mét, Vân Thanh Diệu đã không có tâm tình xem xét cảnh vật, cây cối um tùm, xanh tốt xung quanh. Nàng bắt đầu thở hổn hển, thể chất cấp B này thật đúng là quá kém.
Học sinh bọn họ dù ngày thường yêu thích vận động, cũng chỉ là ở trên mặt sân bằng phẳng mà luyện tập.
Trận chạy bộ này vừa mới bắt đầu không quá vài phút, đã có không ít học sinh bước chân uể oải, hô hấp khó khăn, lồng ngực bị tức đến nghẹt thở.
Mười phút trôi qua, đội ngũ thưa thớt đã bắt đầu tan rã, chênh lệch hình thể biểu hiện càng thêm rõ ràng.
Có những người thể chất cấp A thậm chí cấp S, tỷ như Mễ Lị Á mặt vẫn không đổi sắc chạy ở đầu đội ngũ, ngay cả Hoắc Xuyên cũng không có biểu hiện ra bộ dáng quá cố sức.
Lưu Dược bởi vì vấn đề trọng lượng đã chậm rãi bị tụt xuống dưới. Hắn dứt khoát cùng Vân Thanh Diệu chạy song song, rơi xuống đội ngũ đội sổ, gian nan cất bước chân.
“Thế nào? Còn cố được không?”
Lưu Dược nhìn bóng người phía trước càng ngày càng nhỏ, thở phì phò cùng Vân Thanh Diệu nói chuyện phiếm.
Vân Thanh Diệu đã sớm không còn sức lực để nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt biểu đạt sự lên án của nàng đối với đoạn lộ trình này.
“Về sau, đây sẽ trở thành môn học bắt buộc của chúng ta. Ta ngẫm lại liền cảm thấy hối hận, ta vì cái không đi vào hệ thiết kế cơ giáp mà lại đi tới hệ đơn binh tác chiến này chứ.”.
Lưu Dược một bên chạy, một bên lẩm bẩm, xem ra hắn vẫn có thừa sức lực.
Vân Thanh Diệu nghiêng đầu nhìn sắc trời, đã không còn sớm.
Lâm Phàm Thành cũng ở phía trước bọn họ không xa, ước chừng phát hiện cũng theo không kịp đoàn phía trước, dứt khoát chờ hai người bọn họ cùng nhau chạy.