[Dịch] Nữ Thần Huyền Học Đâu! Mau Cứu Mạng!

Chương 94

Hắn một bên thở hổn hển, một bên nói, “Vì đợt quân huấn này, ta đã chuẩn bị riêng một quyển sổ nhật ký.”

“Ngươi chuẩn bị cái kia làm gì?” Lưu Dược hỏi.

“Đếm ngược từng ngày! Ta nghe nói, viết mỗi một ngày vào, ngươi sẽ phát hiện, lại có thể chịu đựng được thêm một ngày, ngươi liền có động lực.”

“Hiện tại, ngươi lại chịu đựng được thêm năm phút”.

Vân Thanh Diệu nâng cổ tay, miễn cưỡng phun ra một ngụm khí, con mẹ nó quá là mệt mỏi.

“Chúng ta có thể nghỉ ngơi hay không?……Nghỉ ngơi một lát đi.”

Tốc độ của Lưu Dược đã sớm chậm lại, hiện tại cùng tốc độ rùa bò không có gì khác nhau.

“Nghỉ ngơi?”

Khóe mắt Vân Thanh Diệu nhìn về phía cây cối, sợ là trong chốc lát sẽ thực thảm.

“Không được, không được, ta trước ngồi nghỉ trong chốc lát, ta chạy không nổi nữa rồi.”, không nghĩ tới, người thứ nhất kêu lên đòi nghỉ sẽ là Lâm Phàm Thành.

“Đừng!”

Vân Thanh Diệu cùng Lưu Dược đồng thời hô to ra tiếng.

“Phanh……”

“A……”

Một tiếng hét thảm ở trong rừng vang lên. Có cái gì đó rớt xuống trên trán Lâm Phàm Thành, trông giống như một quả cà chua, chất lỏng vẫn còn nhỏ giọt, nhìn qua thấy thật ghê người.

“Mẹ kiếp! Đây là cái gì?!” Lâm Phàm Thành nhảy dựng lên.

Hắn lau mặt, không có đau lắm, chỉ chảy đầy khắp mặt, làm hắn cảm thấy dính nhớp nháp cùng ghê tởm.

Trong bụi cây gần đó, một sĩ binh thổi vào họng súng, cười nói, “Đám học sinh này quá không thành thật, lười luyện tập.”

“Đồ khốn nạn!” Lâm Phàm Thành tức giận muốn đuổi theo, bị Lưu Dược kéo lại.

Phía trước truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.

“Đừng đánh, ta chạy, ta chạy còn không được sao?”

Nửa giờ sau, vô số tiếng la vang vọng trong rừng cây này.

Hai chân Lưu Dược đã lơ mơ, bất quá hắn thấy Vân Thanh Diệu vẫn còn kiên trì, hắn cũng xấu hổ không dám nói thêm gì.

Đừng nhìn bước chân Vân Thanh Diệu liêu xiêu, như những sợi tơ bị đứt, tựa hồ chỉ cần thở một hơi liền phải ngã quỵ, nhưng nàng chính là ‘dẫu lìa nhân thế còn vương tơ lòng’, vẫn không dừng lại.

Hai người bên cạnh đã chịu đựng không nổi, nàng cư nhiên cũng không kêu một tiếng.

Đôi mắt Lâm Phàm Thành có chút chua xót, bước chân cũng kiên định lên, so không bằng một cô gái, còn là cô gái thể chất cấp B, làm sao có khả năng này.

“Cúi đầu!”

Vân Thanh Diệu đột nhiên hô lên một câu, bước chân tránh sang một bên

“Cái gì?”

Lưu Dược sửng sốt, đoạn thời gian dài như vậy, lần đầu tiên Vân Thanh Diệu xuất khẩu nói chuyện, trong giọng nói có tiếng thở dốc, nhưng vô cùng rõ ràng.

“Đã chậm!”

“Bang……”

“A……Khốn kiếp!” Trên đầu Lưu Dược cũng nổ tung màu trứng!

“Mau rời khỏi nơi này!”

Vân Thanh Diệu cảm thấy hai chân đều đã chết lặng, nhức mỏi giống như bị rút gân, nhưng thình lình cảm giác ra nguy hiểm, làm nàng phát huy tiềm năng, nhanh chóng vọt tới trước.

Bỗng nhiên, chân trái của nàng bị chạm tới, nàng nghiêng mình sang một bên, cùng lúc đó, trên thân cây đối diện, một quả trứng phục sinh vỡ ra, chất lỏng theo thân cây chảy xuống.

“Hả?” người binh lính giữa cành cây nheo mắt nghi ngờ, hắn rõ ràng đã nhắm chuẩn.

Không tin có tà, hắn lại nhấc khẩu súng lên ngắm lại một lần nữa.

Mu bàn chân của Vân Thanh Diệu bị rễ cây trên mặt đất vướng vào một chút, tức khắc lảo đảo lao về phía trước, quả trứng màu lại trượt về phía sau lưng nàng, chảy xuống

“Bang……”

“Bang……”

“Bang……”

Liên tục 3 quả trứng, ba góc độ không giống nhau, đổi là người bình thường, tuyệt đối không có khả năng né được.

Nhưng nữ sinh kia chính là tình huống chồng chất, hoặc là vừa vặn bị cành cây kéo đến, hoặc là xoay người lại chờ bạn đồng hành…

Tóm lại, mỗi lần đều gãi đúng chỗ ngứa, tránh thoát công kích của hắn.

Nếu nói trước đó, binh lính vẫn là cảm thấy thật nhàm chán, chỉ là muốn đốc xúc bọn họ đừng có lười biếng, giờ đây lại thật sự cảm thấy hứng thú.

Đệch!

Quả thực tà môn.

Tim Vân Thanh Diệu đập nhanh, liều mạng dùng một chút thể lực cuối cùng, rốt cuộc thoát đi bẫy rập nơi này.

Trong lòng binh lính kia tiếc nuối vô cùng, muốn thử xem hai tên nam sinh đằng sau, có phải cũng quỷ dị như vậy hay không.

Nhưng thật sự đánh rất tốt, đặc biệt là cái tên mập mạp kia.

Vốn dĩ đã muốn phóng cho hắn một con ngựa, nhưng hắn lại phi đúng hướng viên đạn mà đâm vào.

……

Ở trước cửa doanh trại, mọi người đều vô cùng chật vật, ngay cả đầu tóc của Mễ Lị Á cũng chảy đầy chất lỏng.

Trong một đám học sinh đầu tóc rực rỡ sắc màu này, đầu tóc Vân Thanh Diệu đặc biệt sạch sẽ lại dễ gây sự chú ý.

Đôi mắt của Trương Qua, cũng nhịn không được nheo nheo lại, hắn giơ tay lên, cùng binh lính trong rừng nói vài câu, phất cái tay, khiến cho mọi người rời đi.

Bình Luận (0)
Comment