Đích Nữ Vô Song

Chương 107

“Ta nhận lời xin lỗi của Phó thế tử, nhưng mà ta không thể tha thứ!”

Nhìn Phó Quân Thịnh gầy gò tiều tụy trước mắt, Bùi Nguyên Ca ghìm giọng nói. Nàng cũng không có ác cảm với Phó Quân Thịnh, mặc dù cũng không chờ mong trở thành thê tử của hắn, nhưng cũng không phản cảm, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận vị hôn thê. Nhưng, có lẽ là con đường cả đời này của Phó Quân Thịnh quá mức thuận lợi, chưa bao giờ gặp qua ghập ghềnh, cho nên trong dịu dàng nho nhã có một chút yếu đuối, “Phó thế tử, trên thế giới này có rất nhiều chuyện, cũng không phải là một câu xin lỗi có thể đủ san bằng.”

Nếu không có phụ thân vì nàng tranh chấp ngự tiền, nếu nàng không biết Nhan Chiêu Bạch, không có đường tắt thả lời đồn này, như vậy, hiện tại nàng sẽ có bộ dáng gì đây?

Thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục!

Nếu là kết quả như vậy, xin lỗi còn có thể có tác dụng gì?

Phó Quân Thịnh ngẩn người, cũng nghĩ đến một tầng này, vẻ mặt lập tức trắng bệch, trong lòng dâng lên cảm giác vô lực thật sâu. Đúng vậy, phụ thân và mẫu thân đã làm việc đến nước này, xin lỗi còn có ích lợi gì? Nhìn vẻ mặt Nguyên Ca lạnh nhạt và xa cách trước mắt, cũng là mỹ nhân như hoa cách đám mây. Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, lại dường như rất xa rất xa, xa đến cả đời cũng không thể tới gần tiếp xúc.. Trái tim của Phó Quân Thịnh chưa bao giờ quá đau như thế: “Vậy, Nguyên... Bùi tứ tiểu thư, ta có thể làm chút gì để bù lại cho ngươi không? Ta là thật lòng, ta thật sự cảm thấy thật có lỗi.”

“Phó thế tử.” Nhận thấy được sự chân thành tha thiết trong giọng nói hắn, trong lòng Bùi Nguyên Ca thở dài, xem ra Phó Quân Thịnh vẫn có điều khác biệt với phụ thân hắn, chỉ là....”Chuyện cho tới bây giờ, phủ Thọ Xương Bá và Bùi phủ đã đoạn tuyệt, không còn khả năng vãn hồi. Tương lai Phó thế tử sẽ có cuộc sống của Phó thế tử, ta cũng sẽ có cuộc sống của ta, hoàn toàn không liên quan gì. Nếu Phó thế tử thật sự tốt với ta, như vậy xin mời ngươi đừng trở lại quấy rầy cuộc sống của ta!”

Nghe lời nói tuyệt tình như thế, sắc mặt Phó Quân Thịnh càng thêm tái nhợt.

Nhưng hắn cũng hiểu được, Nguyên Ca nói là chuyện đúng. Phó Quân Thịnh có chút lảo đảo lui hai bước về phía sau, thở dài nói: “Ta hiểu, về sau ta sẽ không đến quấy rầy Bùi tứ tiểu thư nữa.” Nói xong, lại xoay người vái chào Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc thật sâu, nuốt xuống lời nói khác, xoay người bước chân nặng nề rời đi.

Nhưng mà, khi đi tới cửa, bỗng nhiên hắn không thể kiềm được, xoay người lại, nhìn Bùi Nguyên Ca lên tiếng nói nhanh: “Nguyên Ca muội muội!” Không có xưng hô nàng là “Bùi tứ tiểu thư”, mà kêu là Nguyên Ca muội muội, “Ta là thích ngươi thật, ta thật sự muốn kết hôn với ngươi, ta thật sự muốn bảo vệ ngươi cả đời, ta thật sự.... Thật sự.... Cảm thấy thật xin lỗi ngươi! Nguyên Ca muội muội, ngươi....”

Có phải ngươi cũng thích ta hay không? Ngươi có thích ta hay không? Có phải oán hận của ngươi chính là vì cha mẹ ta hay không?

Hắn cũng muốn hỏi những lời này, nhưng lại giống có sức nặng ngàn cân, nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng nói không nên lời. Cho dù chuyện tới bây giờ, bọn họ không còn có khả năng ký kết lương duyên, nhưng mà, hắn vẫn rất muốn biết những thứ này, rất muốn nghe Nguyên Ca muội muội cũng nói tiếng thích với hắn. Nhưng mà, nếu không thể kết làm vợ chồng, thì thích chính là một loại thống khổ tra tấn, hắn lại không muốn Nguyên Ca muội muội cũng chịu khổ như vậy.... Hay là, ở sâu trong nội tâm của hắn, thật ra đã ở mơ hồ sợ hãi, sợ hãi đáp án của Nguyên Ca muội muội cũng không phải là lời hắn muốn nghe thấy, cho nên hỏi không ra miệng.

Sau khi nghĩ ngợi trăm lần, cuối cùng Phó Quân Thịnh cũng không có nói cái gì, chỉ là xoay người chạy khỏi Bùi phủ.

Cất bước chạy như điên, mãi đến khi chạy đến chỗ yên lặng không người, Phó Quân Thịnh mới ngừng lại được, vịn tường, cắn môi thật chặt, vẻ mặt đau đớn. Tay run rẩy lấy ra cây quạt xếp tử đàn khắc hoa kia từ trong tay áo, đóa hoa các tháng tạo thành mặt quạt vẫn tinh xảo rất thật như trước, tản ra mùi mơ hồ. Hắn từng rất muốn Nguyên Ca muội muội thêu gì đó cho hắn, thật vất vả lấy cái chuôi quạt này làm cái cớ, muốn bảo nàng thêu cái túi quạt tặng hắn. Nhưng lúc đó quá mức khẩn trương, cuối cùng cũng không thể nói ra miệng, trong lòng tiếc nuối mãi, nghĩ lần sau nhất định phải bảo nàng thêu thứ này cho hắn.

Lại không nghĩ rằng, lúc ấy cũng không nói ra miệng, thì đời này cũng không có cơ hội rồi.

Hiện tại lại nhìn chiếc quạt xếp này, tim của Phó Quân Thịnh nhất thời như bị đao cắt, bỗng nhiên giống như nổi điên, xé từng tờ từng tờ mặt quạt tử đàn tinh mỹ xuống, ném tới chỗ ấy, nhấc chân ra sức giẫm lên, giẫm lên từng đóa hoa kia đến rời rạc xơ xác, rơi rụng dính bụi mới ngừng lại. Kinh ngạc nhìn cây quạt tử đàn đã trở thành mảnh vụn, lại không nhịn được đưa tay nhặt lên từng mảnh từng mảnh vụn này, bụm ở trong ngực, nghẹn ngào khóc rống.

Vì sao chuyện lại tới tình hình hiện tại? Vì sao cha mẹ hắn phải làm như thế? Vì sao vận mệnh phải trêu cợt hắn như vậy? Vì sao.... Hắn hoàn toàn bất lực với chuyện này?

Có lẽ là vì cả đời rất trôi chảy, chuyện gì cũng có thể dễ dàng làm được, hắn từng nghĩ là bản thân mình không gì không làm được. Biết chuyện kia ở điện thái hậu, mới khiến hắn nhận thấy bản thân mình nhát gan; mà lần này, lại khiến hắn thấy được bản thân mình yếu đuối và vô lực. Rõ ràng là thích Nguyên Ca muội muội, nhưng lại bất lực với cục diện hiện tại....

Hắn như vậy, thật sự coi là nam tử hán đại trượng phu sao?

Hắn như vậy, cho dù tương lai có thể lấy Nguyên Ca muội muội, có năng lực cho nàng yên ổn và hạnh phúc sao?

Thật ra thì hắn cũng chỉ là chim hoàng yến trong lồng mà thôi, không có trải qua lễ rửa tội gió sương, không có tôi luyện ra cánh chim mạnh mẽ, thậm chí ngay cả ý cha mẹ cũng không thể làm trái, hoàn toàn không thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.... Hắn không nên như vậy, bị dưỡng ở trong lồng qua cả đời, hắn muốn trở thành ùng ưng có thể bay lượn chín tầng mây, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ để có một ngày có thể hoàn toàn bảo vệ người mình muốn bảo vệ!

Phó Quân Thịnh nghĩ, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Nghe lời nói luống cuống này của Phó Quân Thịnh, nhìn bóng dáng hắn lảo đảo rời đi, Bùi Chư Thành thở dài khẽ không thể thấy. Chín năm tương giao, hắn vẫn nhìn lầm Phó Anh Kiệt, nhưng, nhìn từ tình hình mới vừa tới, đứa nhỏ Quân Thịnh này thật sự có ý với Nguyên Ca. Nếu không phải xảy ra chuyện như vậy, thật ra thì hắn rất tốt, ngoại trừ tính tình có chút yếu đuối bên ngoài, nhân phẩm vươn lên, có thể tiếp thu ý kiến, bằng lòng chịu khổ, hoàn toàn không có thói hoàn khố kinh thành, chỉ cần tăng thêm tôi luyện, mài đi yếu đuối dưỡng thành do sống an nhàn sung sướng quanh năm, ngày sau nhất định có thể trở thành trụ cột.

Đáng tiếc....

Nhưng rất nhanh, Bùi Chư Thành đã dứt bỏ loại ý tưởng này, tuy rằng nói hiện tại dư luận bên ngoài có lợi cho Ca nhi, nhưng dù sao từng bị lui việc hôn nhân hai lần, danh dự Ca nhi thật sự không thể xảy ra sai lầm lần nữa. Chính theo như lời của Ca nhi, chuyện tới nay, Ca nhi không nên lại xuất hiện dính dấp gì với Phó Quân Thịnh nữa, bằng không cuối cùng chịu thiệt sẽ chỉ là Ca nhi!

Phó Quân Thịnh đã đến, hiển nhiên lại gợi ra khói mù từ chuyện hôn sự, Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc vốn muốn an ủi xoa dịu Bùi Nguyên Ca, không nghĩ tới nói rồi nói, đến cuối cùng lại biến thành Bùi Nguyên Ca an ủi bọn họ, trong chốc lát hai người có chút dở khóc dở cười.

Lại quay về Tĩnh Xu trai, sắc trời đã hoàn toàn tối.

Bùi Nguyên Ca vốn nghĩ là Vũ Hoằng Mặc đã sớm rời khỏi, bởi vậy, sau khi bước vào trong phòng, thấy bóng dáng màu đỏ kia vui vẻ ở trong phòng ngủ của nàng, không khỏi hoảng sợ, bật thốt lên hỏi: “Ngươi chưa đi hả?”

Vũ Hoằng Mặc cầm mảnh vải phủ ở trên khung thêu, treo ở giữa, cầm kim thêu của Bùi Nguyên Ca, xỏ chỉ vào, giống như luyện ám khí, nhắm ngay vị trí bắn vụt ra ngoài, ở trên vải thêu vẽ ra một đường chỉ, sau đó lại đi đến bên mặt khác, cũng nhắm vị trí bắn ra, cứ như vậy bắn ám khí đi tới đi lui, chậm rãi làm ra một chữ “Bùi” bảy xoay tám vẹo. Chẳng phải đang chơi đến vui sướng sao, thấy Bùi Nguyên Ca tiến vào, hoảng sợ, vội thu lại khung thêu, không có tinh thần mạnh mẽ gục xuống bàn, hơi thở suy yếu nói: “Đói bụng, đi không đặng.”

Bùi Nguyên Ca thấy hắn làm bộ làm tịch, đến cuối cùng lại không nhịn được bật cười, nói: “Đêm nay có tiệc mướp đắng, ngươi muốn ăn không?”

“Không phải chứ?” Mặt Vũ Hoằng Mặc lìên nhăn giống như mướp đắng, kiên quyết kháng nghị, “Ta muốn ăn đậu hủ!”

Nghe ba chữ đó, vẻ mặt Bùi Nguyên Ca đột nhiên chuyển lạnh, vẻ mặt không tốt nhìn Vũ Hoằng Mặc.

Ở dưới ánh mắt nàng như vậy, theo bản năng đầu Vũ Hoằng Mặc rụt xuống từng tấc từng tấc, nhỏ giọng nói: “Không ăn thì không ăn! Keo kiệt! Nhưng mà ta cũng không muốn ăn khổ qua, ta muốn ăn chân giò óng ánh nước, phật nhảy tường, cá chần nước sôi, thịt bò luộc.... Trong đồ ăn đừng có hương vị hành và tỏi, trang@dđlqđ@bubble editor cháo phải không loãng không đặc, không mặn không nhạt...” Ở dưới cái nhìn chăm chú Bùi Nguyên Ca, tiếng nói lại chậm rãi nhỏ xuống, nói, “Được rồi, ngươi tùy ý, chỉ cần không phải là mướp đắng là tốt rồi!”

Thật không nghĩ ra, chỉ là đậu hủ mà thôi, vì sao mỗi lần nhắc tới, Nguyên Ca đều trở mặt?

Nhưng mà, đêm đó khi bữa cơm trình lên, Vũ Hoằng Mặc thấy vẫn có mấy món ăn mà hắn báo trước đó, cháo cũng hầm không loãng không đặc, không mặn không nhạt, lập tức trong lòng mừng rỡ. Thì ra Nguyên Ca vẫn nghe vào lời hắn nói, đang muốn duỗi đũa đi gắp, lại bị đũa Nguyên Ca đánh rớt, đè lại không nhúc nhích.

Vũ Hoằng Mặc yên lặng nhìn Bùi Nguyên Ca, cuối cùng không phải là nàng lại muốn bản thân mình ăn, hắn nhìn thôi chứ?

“Muốn ăn có thể, giúp ta một việc!” Bùi Nguyên Ca trầm giọng nói, tuy rằng nói hiện tại nàng là nữ nhi mà phụ thân sủng ái nhất, người Tĩnh Xu trai cũng hoàn toàn có thể tin, nhưng người có thể tin cũng không có nghĩa là có thể dùng, nhất là ở chỗ ngoài Bùi phủ. Về phần này hộ vệ có thể dùng, lại vẫn nghe theo phụ thân, nếu lợi dụng bọn họ thiết kế Vạn Quan Hiểu hoặc là Bùi Nguyên Dung, tất nhiên sẽ bị phụ thân biết, đây không phải là kết quả mà nàng muốn.

Trước kia là không muốn để cho phụ thân biết nàng cố ý tính kế, tiến tới mất đi lòng tin sủng ái và che chở của ông.

Hiện tại lại là không muốn phụ thân vì thế mà đau lòng.

Nhưng không thể không báo thù Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung!

Bùi Nguyên Dung cũng thôi, dù sao vẫn đang ở Bùi phủ, nhưng vòng sinh hoạt của Vạn Quan Hiểu lại hoàn toàn tự do nằm ngoài phạm vi nàng có khả năng nắm ở trong tay, muốn thiết kế hắn cũng không có người làm có thể dùng. Mãi đến vừa rồi gặp Vũ Hoằng Mặc, bỗng nhiên linh cơ vừa động (nhạy cảm phát hịên), Vũ Hoằng Mặc thân là hoàng tử, nhất định có thể dùng người, hơn nữa tính tình hắn cũng cũng không cổ hủ, ngược lại vô cùng linh hoạt, dù sao hiện tại đang hợp tác, không bằng thuận tiện mượn người của hắn, để dùng tính kế Vạn Quan Hiểu.

“Không phải ngay cả ăn một chút cơm của ngươi cũng phải biến thành như giao dịch, cho dù ngươi không cho ta ăn, ta cũng sẽ hỗ trợ!” Vũ Hoằng Mặc có chút đau lòng, còn tưởng rằng Nguyên Ca có chút để ý hắn, thì ra là có việc muốn tìm hắn hỗ trợ. Nhưng mà quên đi, chịu tìm hắn hỗ trợ cũng coi như chuyện tốt, “Nói đi, chuyện gì?”

Đợi đến khi nghe Bùi Nguyên Ca nói xong, đôi mắt Vũ Hoằng Mặc nhuộm lên một chút đen tối: “Vì sao ngươi nhằm vào Vạn Quan Hiểu như vậy?” Căn cứ điều tra của hắn, bọn họ phải là hoàn toàn không quen biết, chỉ là bị Trấn Quốc hầu dính líu đến cùng nhau mới đúng, sao Nguyên Ca lại giống như hết sức để ý với Vạn Quan Hiểu này?

“Nếu ta nói, thật ra thì ngày đó Trấn Quốc hầu cũng không có nói dối, Vạn Quan Hiểu thât sự từng đến phủ Trấn Quốc Hầu, nói có tư tình với ta, ngươi tin không?” Chuyện kiếp trước đương nhiên không thể nói cho Vũ Hoằng Mặc, nhưng cho dù chỉ là kiếp này, Bùi Nguyên Ca cũng có đủ lý do phải đối phó Vạn Quan Hiểu, “Có người sai khiến làm như vậy, mục đích là muốn hủy hết danh dự của ta, cuối cùng thiết kế ta gả cho hắn. Người như vậy, ta không nên nhằm vào hắn sao?”

Vũ Hoằng Mặc ngẩn ra, trong lòng đầu tiên là căng thẳng, sau đó buông lỏng, ngay sau đó lại là hoàn toàn tức giận.

Lại nghĩ đến hắn vì trộm viên Lưu ly bảy màu, từng đến Bùi phủ để truy xét địa hình, lúc ấy từng thấy một ít tình hình, trong chốc lát Vũ Hoằng Mặc hiểu được: “Là di nương gì đó, đúng không?” Lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, nói xấu hãm hại, vốn chính là muốn ép Nguyên Ca đến cùng đường. Khó trách lần đó ở phòng ôn tuyền, ánh mắt Nguyên Ca nhìn di nương kia lại trở nên lạnh lẽo âm hàn như vậy, thật giống như quỷ oán đi ra từ trong địa ngục, thậm chí muốn lôi kéo di nương kia cùng nhau chìm xuống.

Trong lòng dâng lên thương tiếc thật sâu, chỉ sợ cuộc sống con mèo nhỏ ở Bùi phủ cũng không thoải mái dễ dàng.

Thì ra bọn họ đều là người sống ở trong bụi gai, sinh trưởng ở trong bụi gai.

“Ta đã biết, ngươi nói chuyện, ta sẽ dặn dò người làm ổn thỏa, về sau nếu còn có chỗ cần ta hỗ trợ, cứ việc nói là được.” Vũ Hoằng Mặc gật gật đầu, sau đó lấy đũa chỉ chỉ đồ ăn trên bàn, thật cẩn thận nói, “Hiện tại, ta có thể ăn cơm chưa?”

“.... Có thể.”

※※※ hãy vào diendanlequydon.com đọc truyện nhé

“Mẫu hậu, ngài nói cái gì?” Trong cung Huyên Huy, vẻ mặt hoàng hậu kinh ngạc, kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ không chắc) nhìn thái hậu nằm nghiêng ở trên tháp mỹ nhân, “Lúc này, ngài muốn tứ hôn cho thế tử Thọ Xương Bá?”

Hiện tại thanh danh của Thọ Xương Bá và Trấn Quốc bá có thể nói là thối đến cực điểm, gần như toàn bộ kinh thành đều đang phỉ nhổ bọn họ, nói Trấn Quốc bá đê hèn vô sỉ, bám cành cao hối hôn không tính còn muốn nước bẩn hắt đến trên người Bùi tiểu thư; nói Thọ Xương Bá dối trá yếu đuối, bán tức (con dâu) cầu vinh, làm kỹ nữ lại còn muốn lập đền thờ, ngay cả lời nói vớ vẩn như vậy cũng tin, còn muốn tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm lợi thế), nói xấu danh dự Bùi tiểu thư. Loại ngôn luận này không chỉ xôn xao ở tửu lâu trà lầu, còn lan tràn đến trong triều đình, ngự sử luân phiên dâng tấu buộc tội hai người kia, nói bọn họ phẩm hạnh không đoan chính, yêu cầu tước huân tước, răn đe.

Chính là nói, hiện tại phủ Thọ Xương Bá vốn chính là chuột chạy qua đường, mọi người kêu đánh.

Lúc này mỗi người đều trốn tránh phủ Thọ Xương Bá chỉ sợ không kịp, sao thái hậu nương nương lại muốn tiếp cận lên? Còn muốn tứ hôn? Hơn nữa nghĩ đến phủ Thọ Xương Bá này đã từ hôn, Bùi Nguyên Ca lại thành người tự do, tương lai hoàn toàn ** là phải vào cung, trở thành kình địch của nàng, mỗi khi hoàng hậu nghĩ đến đây thì hận nghiến răng nghiến lợi với phủ Thọ Xương Bá, rõ ràng trước đó đã đính việc hôn nhân, lui hôn gì chứ? Muốn lui triệt để, làm thối thanh danh Bùi Nguyên Ca, vĩnh viễn không có khả năng tiến cung thì cũng thôi đi, lại làm việc ngu dốt, lại một chút cũng không bẩn đến Bùi Nguyên Ca, ngược lại ngay cả khói mù mà nàng bị Trấn Quốc bá phủ từ hôn trước đó cũng trở thành hư không.

Thật sự là được việc không đủ thất bại có thừa!

“Ngươi biết cái gì?” Thái hậu cắt ngang liếc mắt hoàng hậu, lại hiểu rõ ý tưởng của nàng chỉ là không nhịn được dạy dỗ, “Ngươi là hoàng hậu, nên có khí độ và phong phạm của mẫu nghi thiên hạ, đừng cả ngày chỉ biết là ghen tuông, gặp chuyện động não chút. Cho dù phủ Trấn Quốc bá mới đến thế hệ thứ hai sẽ không rơi xuống, không có nhân tài gì, không cần phải mượn sức. Nhưng mà phủ Thọ Xương Bá khác biệt, Thọ Xương Bá kia lại là quân công thật hợp lại ra tước vị, không có nửa điểm giả dối, lãnh binh đánh giặc tự nhiên có hắn dẫn, cũng vô cùng có lực ảnh hưởng ở trong quân, xem như dũng tướng khó có được.”

Hoàng hậu khinh thường nói: “Dũng tướng thì thế nào? Vậy cũng phải là hoàng thượng dùng hắn, hiện tại tấu chương ngự sử đài buộc tội hắn cũng sắp xếp thành núi, thậm chí muốn xin tước đi tước vị của hắn, vĩnh viễn không thu nhận đấy!”

“Những nhà nho hủ lậu này biết cái gì? Cả ngày chỉ biết là đi can gián buộc tội, nhưng ngươi nhìn một chút, nếu bàn về bị buộc tội, không phải năm nào Vũ Hoằng Mặc cũng đứng đầu bảng, kết quả thì sao? Không phải là hoàng thượng nuông chiều tin thêm sao?” Thái hậu xoa xoa huyệt thái dương, gần như muốn tuyệt vọng với hoàng hậu ngu dốt, nhưng vẫn dằn lại tính tình nói, “Việc khác cũng thôi, lãnh binh đánh giặc là nửa điểm cũng không thể mập mờ, nếu không có bản lĩnh, cho dù là Khổng thánh nhân sống lại, dẫn binh kia cũng chỉ có thể bại trận. Tướng của vương triều Đại Hạ có thể đánh giặc dẫn binh không có mấy người, điểm ấy trong lòng hoàng thượng biết rõ, cho nên, đừng thấy hiện tại danh dự Thọ Xương Bá bê bối, hoàng thượng cũng lạnh nhạt hắn, nhưng tương lai vẫn dùng hắn!”

Hoàng hậu không cho là đúng, cái khác Đại Hạ không nhiều lắm, chẳng lẽ còn thiếu người sao? Võ cử mỗi ba năm một lần, có thể ra bao nhiêu nhân tài, trong lúc này chẳng lẽ còn không tìm ra một người có thể đánh giặc sao? Mẫu hậu quá xem trọng Thọ Xương Bá rồi!

“Vậy chờ lúc hắn được trọng dụng, chúng ta lại mượn sức hắn cũng không muộn!”

Thái hậu nhịn lại nhẫn, rốt cụôc không có phát tác, nói: “Dệt hoa trên gấm thì có ý nghĩa gì, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới có thể làm cho người ta ghi khắc. Hiện tại Thọ Xương Bá đang gặp lúc rủi ro, người khác đều xa lánh hắn, bản thân hắn có lẽ cũng biết sẽ bị lạnh nhạt đóng băng, vào lúc này ai gia tứ hôn cho hắn, quét đi khói mù trước đó của hắn, để cho hắn có hy vọng, hắn có thể dám không nhớ ai gia tốt ư? Hơn nữa, hắn là vì nhất thời từ hôn với Bùi phủ dẫn tới tình thế như vậy, d!^Nd+n(#Q%*d@n sau đó ai gia lại chỉ hôn cho con hắn, đương nhiên người khác sẽ suy đoán hắn về phe cánh của Diệp gia, đến lúc đó cho dù hắn không muốn đứng ở phía Diệp gia cũng khó! Lại nếm được chỗ tốt mà Diệp gia có thể cho hắn, hắn có thể không tận tâm tận lực giúp đỡ Diệp gia, giúp đỡ Triết Nhi sao? Chỉ cần đẩy ra một công chúa, có thể vì Diệp gia, vì Triết Nhi giành được một thanh đao nhọn, một cánh tay mạnh mẽ, ngươi có thể tính toán sổ sách này hay không?”

Nghe ý thái hậu vẫn đang tính cho Triết Nhi, thì hoàng hậu không tranh chấp nữa, hỏi: “Vậy theo ý mẫu hậu, muốn tứ hôn cho vị công chúa nào đây?”

“Muốn mượn sức Thọ Xương Bá lại đây, công chúa này tốt nhất là người bên chúng ta, tuổi lại phải tương đương...” Thái hậu suy nghĩ, nói: “Vẫn là Oản Yên đi, nàng là nữ nhi của Hoa phi, có huyết thống Diệp gia chúng ta, đương nhiên sẽ tận tâm tận lực suy tính cho Diệp gia, thân phận địa vị cũng cao, càng có thể khiến Thọ Xương Bá cảm nhận được thành ý của chúng ta, mang ơn với Diệp gia, hơn nữa vừa vặn nhỏ hơn hai tháng so với Phó Quân Thịnh, tuổi vừa vặn. Chính là nàng ấy đi!”

Nghe nói là nữ nhi của Hoa phi, trong lòng hoàng hậu lập tức bắt đầu vui sướng khi người gặp họa.

Nàng và Hoa phi tuy là chị em ruột, nhưng từ nhỏ lại không hòa thuận, tranh chấp khắp nơi, vốn là nàng chỉ chiếm chỗ tốt của trưởng tỷ, khắp nơi cũng không bằng nàng ta, nhưng chính là một sai sót này, lúc trước người gả cho hoàng thượng là nàng! Sau đó hoàng thượng đăng cơ, nàng làm hoàng hậu, tuy rằng Hoa phi vào cung, nhưng mấy năm nay cũng chỉ là Hoa phi, ngay cả tứ phi cũng chưa tranh lên được; nàng có hoàng tử Triết Nhi bên người, Hoa phi lại chỉ có một công chúa Vũ Oản Yên. Hiện tại, mẫu hậu muốn chỉ hôn Vũ Oản Yên cho phủ Thọ Xương Bá có căn cơ mỏng, mà danh dự lại bê bối, ngay cả Vũ Oản Yên cũng không thể dựa vào, sau này xem Hoa phi còn làm sao kiêu ngạo ở trước mặt nàng?

Thái hậu vô cùng khôn khéo, vừa thấy vẻ mặt hoàng hậu, đã biết nàng ta suy nghĩ cái gì, trong lòng càng thêm không hài lòng.

Lập tức lại thở dài ở trong lòng, không mất công chọc mình tức giận nữa.

Năm đó là chỉ có đứa cháu gái này có tuổi thích hợp, nếu không, thật ra là bà càng muốn nâng đỡ Hoa phi, chẳng qua, hai người cũng là tám lạng nửa cân, ai cũng không có chỗ mạnh hơn so với người khác. Nay đồng lứa tuổi nhỏ ở Diệp gia thì càng thêm không cần phải nói, Diệp Vấn Quân hoàn toàn không thể lên mặt bàn, Diệp Vấn Khanh kiêu ngạo ương ngạnh còn chưa tính lại còn bị Vũ Hoằng Mặc mê hoặc, cả ngày tinh thần cứ để ở cái vẻ ngoài đẹp gần như yêu dị ở trên người Vũ Hoằng Mặc kia, mỗi ngày chạy theo đuổi Vũ Hoằng Mặc, ngược lại ngày sinh của bà, nha đầu kia lại viện cớ bệnh không tới. Không có nhãn lực (tầm nhìn), không có tâm cơ như vậy, cũng là người ngu dốt không chịu nổi.

Nếu như người nhà mẹ đẻ không chịu thua kém, hoàng hậu và Hoa phi có thể đồng tâm hiệp lực, lúc này bà đã sớm nên bảo dưỡng tuổi thọ, làm sao còn dùng để khổ tâm mưu đồ ở chỗ này? Thôi… thôi đi, chuyện đã như thế, còn muốn cái khác cũng dư thừa, còn không bằng dùng nhiều tinh thần ở trên người Bùi Nguyên Ca. Nghĩ đến vẻ ngoài thanh lệ tuyệt tục của Bùi Nguyên Ca kia, khí chất trầm tĩnh có mực, rốt cụôc thái hậu cảm thấy trong lòng an ủi một chút, tuy rằng Bùi Nguyên Ca cố gắng che dấu, nhưng lơ đãng trên một số chuyện, vẫn toát ra trí tuệ của nàng như cũ, hơn nữa, qua đại sảnh mấy ngày nay, thái hậu càng xác định điểm này.

Cô gái như vậy, nếu có thể thu phục, cho bà sử dụng, dùng để mượn sức hoàng thượng lại cực kỳ thích hợp.

Hơn nữa, nàng còn có gương mặt được trời ưu ái như vậy.

Chẳng qua, dường như Bùi Nguyên Ca không múôn vào trong cung đình.... Thái hậu hơi nhíu mày, lại giãn ra ngay, nhưng vậy thì như thế nào? Từ trước tới này hoàng cung này không phải là chỗ do người tùy tâm sở dục nhất, chỉ cần cuốn vào cũng đừng hòng bứt ra. Chẳng qua, so với đe doạ áp bức, vẫn là đánh vào trên mặt tư tưởng, tốt nhất có thể khiến cho nha đầu kia cam tâm tình nguyện nghe mệnh lệnh của bà. Dù sao, còn có thời gian một hai năm, thái hậu không tin bản thân mình sẽ không thu phục được một cô gái nhỏ mười ba tuổi!

“Người đâu, truyền chỉ xuống, lấy hoa quả tươi phía nam mới tiến cống lên năm nay, thưởng một sọt cho Bùi tứ tiểu thư.” Thái hậu dừng một chút, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng tính kế, “Lại thưởng một sọt cho trưởng nữ Bùi gia.”

Tin tức tứ hôn truyền tới Cẩm Hoa điện, Hoa phi bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt đầy giận dữ.

“Làm cái gì vậy? Lại muốn tứ hôn Oản Yên cho Phó Quân Thịnh? Đừng nói căn cơ của phủ Thọ Xương Bá mỏng, vốn đã không xứng với ngươi, hiện tại lại làm ra loại chuyện này, nữ nhi nhà ai bằng lòng gả cho hắn? Huống chi ngươi đường đường là công chúa! Việc này nhất định là hoàng hậu gây sự ở nơi đó, ta đi tìm thái hậu nương nương phân xử, nhất định phải khiến bà thu hồi ý chỉ.”

“Mẫu phi đừng nóng vội.” So sánh với Hoa phi vội vàng xao động, thật ra thì Vũ Oản Yên lại rất trầm tĩnh, “Cho dù thật sự là hoàng hậu khơi mào, nếu thái hậu đồng ý thì chuyện này cũng là ván đã đóng thuyền. Nếu con đoán không sai thì thái hậu là muốn nhân cơ hội này mượn sức phủ Thọ Xương Bá, cho nên đưa cho bọn họ một sự quan tâm thật lớn, nhằm dọn dẹp khói mù trong khoảng thời gian này, để cho phủ Thọ Xương Bá mang ơn với thái hậu và hoàng hậu, cho nên mới lại làm như vậy.”

“Hừ, bọn họ lót đường cho Vũ Hoằng Triết, thì lấy nữ nhi của mình, nếu không thành, không phải còn có Diệp Vấn Khanh sao? Vì sao lại là Oản Yên con? Làm sao có thể gả qua loại gia đình chồng tương lai này, vậy sẽ hủy đi cả đời của Oản Yên con!” Hoa phi vừa tức vừa giận lại đau lòng nữ nhi, “Đây rõ ràng chính là ức hiếp mẹ con chúng ta, đáng giận! Ta đi cầu tình với hoàng thượng, tuyệt đối không thể để cho việc hôn sự này kết thành.”

“Mẫu phi, phụ hoàng luôn luôn kính trọng với thái hậu nương nương, chưa bao giờ làm trái lời của bà. Hơn nữa, việc hôn nhân của công chúa vốn nên do hoàng hậu và thái hậu quyết định, chuyện này cho dù ầm ĩ đến chỗ phụ hoàng, chỉ sợ cũng không có tác dụng.” Vũ Oản Yên cũng có thể đoán ra một ít tính toán của thái hậu, với một công chúa, có thể đổi lấy cánh tay cho Ngũ hoàng huynh; lui một bước mà nói, cho dù tương lai phủ Thọ Xương Bá không có ngày quật khởi (vùng dậy), thái hậu cũng không có tổn thất gì, chuyện có lời như vậy, sao thái hậu lại có thể để cho người khác phá hư?

Về phần hạnh phúc cả đời của Vũ Oản Yên nàng, so với thái tử vị thậm chí là tân đế của Ngũ hoàng huynh, lại được coi là cái gì?

Nghe con gái nói có lý, Hoa phi lại lo âu: “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chuyện này cứ tuỳ ý bọn họ sắp đặt, mặc cho bọn họ hủy đi cả đời Oản Yên con? Nhìn việc làm lần này của phủ Thọ Xương Bá thì biết, nơi đó cũng không tốt lành, Oản Yên nếu con gả qua thì làm sao bây giờ?”

“Mẫu phi, từ xưa đến nay, việc hôn nhân của công chúa có thể có mấy việc là mỹ mãn (cuộc sống đầm ấm)? Còn không đều là để hoàng thất mượn sức thưởng cho công thần?” Tuy rằng trong lòng bi thương, Vũ Oản Yên vẫn ra sức trấn an Hoa phi, không muốn mẫu phi bởi vì nàng mà đắc tội thái hậu, “Nữ nhi lại cảm thấy việc hôn nhân này không tệ, căn cơ phủ Thọ Xương Bá mỏng, hiện tại danh dự lại bê bối, lúc này nữ nhi gả qua, đó là cứu bọn họ vào lúc nguy nan, tất nhiên bọn họ không dám có chỗ chậm trễ nữ nhi, vả lại nữ nhi vốn là công chúa. Về phần phiền toái nhỏ khác, chẳng lẽ nữ nhi còn nói không công bằng sao? Mẫu phi ngài cứ yên tâm đi!”

Khuyên giải an ủi mẫu phi lo âu, trong lòng Vũ Oản Yên chậm rãi hiện lên tình hình tiết đoan ngọ ngẫu nhiên gặp phải Phó Quân Thịnh, tinh thần mê mang.

Tương phản với Hoa phi, nhận được ý chỉ tứ hôn thì vẻ mặt Thọ Xương Bá lại vui sướng.

Mấy ngày qua, bởi vì chuyện từ hôn, phủ Thọ Xương Bá nhận hết thóa mạ và xem thường của người khác, đồng liêu khinh bỉ, ngự sử buộc tội, lời đồn nhiều lên, thậm chí có người nói, tước vị Thọ Xương Bá này của hắn cũng sắp giữ không đựơc rồi. Đủ loại rắc rối, Thọ Xương Bá trở nên tâm lực tiều tụy, gần như không thể tiếp tục được nữa, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Mà đúng lúc này, thái hậu lại tự mình hạ chỉ, tứ hôn Oản Yên công chúa, thật sự có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đối với phủ Thọ Xương Bá bấp bênh. Tuy phủ Thọ Xương Bá là huân quý (công lao cao quý), nhưng căn cơ còn thấp, nhà có chút tư lịch huân quý cũng không muốn lui tới với bọn họ, nhưng hiện tại Quân Thịnh cưới công chúa Oản Yên, làm phò mã, có tầng quan hệ này, nhà huân quý tầm thường hoàn toàn không thể so sánh với phủ Thọ Xương Bá. Vậy chẳng những có thể ổn định phủ Thọ Xương Bá trong lúc hỗn loạn này, càng cho người đời thấy, phủ Thọ Xương Bá vẫn được ân sủng quan tâm sâu sắc như cũ, không cho phép khi nhục.

Đạo thánh chỉ này, thật sự có thể nói là hạn hán đã lâu gặp mưa rào!

Tứ hôn, công chúa Oản Yên....

Mặt Phó Quân Thịnh không chút thay đổi nghe nội dung thánh chỉ tuyên đọc, đây là vinh quang mà cha mẹ bán đứng Nguyên Ca muội muội đổi lấy sao? Thì ra hắn không chỉ là chim hoàng yến trong lồng sắt, còn là con rối mặc cho người bài bố! Nhưng cho dù có ngàn vạn không vừa lòng, ý chỉ đã ban thưởng xuống dưới, việc hôn sự này là tình thế phải làm, một thế tử nho nhỏ của phủ Thọ Xương Bá như hắn hoàn toàn không có khả năng làm trái ý chỉ của thái hậu.

Thật sự là buồn cười, thật đáng buồn, đáng tiếc!

Bởi vậy, sau khi tuyên đọc xong, Phó Quân Thịnh ngay cả thánh chỉ cũng không nhận, xoay người đi về viện của mình.

Nhưng muốn nói buồn bực, buồn bực nhất cũng không phải là Phó Quân Thịnh, mà là phu nhân Thọ Xương Bá. Nhìn đạo ý chỉ thêu đan phượng triều dương kia, phu nhân Thọ Xương Bá khóc không ra nước mắt. Bùi Nguyên Ca chỉ là đích nữ phủ thượng thư, cũng đã khiến cho bà tăng áp lực lên gấp bội; trăm phương nghìn kế khó khăn lui đi cửa hôn nhân này, kết quả lại tới một công chúa nữa? Tuy rằng nói lấy chồng theo chồng, nhưng công chúa là quân, bọn họ là thần, ngay cả bà đây là mẹ chồng đứng đắn, cũng phải quỳ xuống hành lễ với con dâu của mình.

Sớm biết như thế, còn không bằng cứ cưới Bùi Nguyên Ca đấy, ít nhất nha đầu kia gặp bà vẫn coi như là cung kính.

Phu nhân Thọ Xương Bá không nhịn được kêu rên một trận trong lòng: cuộc sống sau này không có cách nào khác qua!

※※※

Thái hậu tự mình hạ chỉ, tứ hôn cho Phó Quân Thịnh và Vũ Oản Yên, tin tức này chấn động triều đình và dân gian, mọi người nghị luận sôi nổi, lời gì cũng có. Đương nhiên Bùi Chư Thành cũng biết tin tức này, theo ý hắn, đây chưa chắc chính là chuyện tốt. Mắt thấy Ngũ điện hạ và Cửu điện hạ tranh đấu càng ngày càng kịch liệt, Ngũ điện hạ chiếm ưu thế đích trưởng, cùng với có hậu tộc giúp đỡ, nhưng tâm tư Cửu điện hạ cũng khôn khéo, thủ đoạn tàn nhẫn, lại có Liễu quý phi và Liễu gia giúp đỡ, ai thua ai thắng hãy còn khó kết luận. Vào lúc này, thái độ công bằng trung lập mới là sáng suốt.

Nhưng có Vũ Oản Yên một tầng quan hệ như vậy, phủ Thọ Xương Bá khó có thể tránh sẽ bị cho là một phe với Ngũ điện hạ.

Dưới tình huống như vậy, nếu lập trường Thọ Xương Bá không kiên định, thật sự bị Diệp gia mượn sức qua, kết quả chỉ sợ sẽ rất tệ. Ít nhất, Bùi Chư Thành cảm thấy, Ngũ điện hạ dối trá gian xảo, tự phụ độc ác, thế lực ngoại thích lại lớn mạnh, nếu như thành thái tử thậm chí là tân đế tương lai cũng không phải là phúc của Đại Hạ.

Nhưng mà ông và Phó Anh Kiệt đã ân đoạn nghĩa tuyệt, bởi vậy cũng không đi nhắc nhở hắn. Chỉ lo lắng Ca nhi nghe được tin tức này sẽ khổ sở, cho nên hạ lệnh phong tỏa tin tức này ở Bùi phủ, qua đoạn thời gian lại chậm rãi nói cho Ca nhi. Công vụ hình bộ vẫn làm cho hắn nhức đầu như cũ, nhưng lời hoàng thượng nói ngày đó luôn xoay quanh ở trong lòng. Nghe ý của hoàng thượng, cũng không phải có gì không hài lòng với ông, bởi vậy võ tướng chuyển qua quan văn, lại như là cảm thấy ông có điểm nào rất thích hợp với thượng thư hình bộ, mới có thể nhậm chức như vậy.

Vậy rốt cuộc là hoàng thượng nhìn trúng điểm nào của ông chứ?

Bùi Chư Thành phóng ngựa chạy băng băng trên đường hồi phủ từ Hình bộ, nghĩ mãi không xong. Phía sau đi theo vài tên hộ vệ Bùi phủ, cũng phóng ngựa theo sát, tư thế oai hùng hiên ngang.

Đúng lúc này, trong ngõ nhỏ hẻo lánh bên cạnh, dường như truyền đến tiếng đánh nhau.

Bùi Chư Thành là người quen trên chiến trường, vô cùng mẫn cảm với loại tiếng động này, lúc này ghìm ngựa dừng lại, phân biệt tiếng nói tới chỗ, lúc này xoay người xuống ngựa, đi đến phía tiếng nói truyền đến. Ngoại trừ hai gã hộ vệ ở lại trông coi ngựa, người còn lại cũng cùng xuống ngựa đi qua theo. Đi không bao xa, đã gặp được bảy tám gã vạm vỡ làm ra vẻ mạnh mẽ, vây quanh một vị công tử áo trắng ở giữa, vẻ mặt có chút không tốt.

“Các vị tráng sĩ, rốt cuộc vì sao tìm Vạn Quan Hiểu ta gây rắc rối?”

“Ai kêu ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Chỉ là một cử tử nho nhỏ, lại dám đắc tội phủ Trấn Quốc bá, làm hại Trấn Quốc bá bị cắt giảm tước đẳng. Ngươi cho là phủ Trấn Quốc bá dễ đắc tội như vậy sao? Hôm nay chính là cho ngươi một bài học, để cho biết rốt cuộc Mã vương gia có mấy con mắt!”

Vạn Quan Hiểu cười lạnh: “Ta còn tưởng là lai lịch gì, thì ra chỉ là thứ mua danh chuộc tiếng kia, muốn thu mua ta hắt nước bẩn lên người khác, Trấn Quốc bá? Hừ, người vô sỉ hèn hạ như vậy, cho dù là Trấn Quốc bá thì thế nào? Ta đắc tội chính là đắc tội, các ngươi cứ lên thử xem!”

Mọi người đồng loạt xông lên, lại bắt đầu đánh nhau.

Lúc ngự tiền đối chất, Bùi Chư Thành vốn đã có cảm tình với cử tử Vạn Quan Hiểu quang minh lỗi lạc lại hơi ngạo khí này, vả lại Vạn Quan Hiểu là vì Ca nhi mới có thể đắc tội phủ Trấn Quốc Hầu, lúc này thấy hắn bị người phủ Trấn Quốc Hầu làm khó, trang@d#d#l#q#d@bubble đang muốn mở miệng tương trợ, thấy bộ dáng Vạn Quan Hiểu như vậy, dường như có chỗ dựa vào, trái lại dấy lên hứng thú, ngẫm lại thân thủ của hắn.

Trong nháy mắt, Vạn Quan Hiểu đã qua hơn trăm chiêu với những người đó, tùy thời lấy một địch nhiều, nhưng cũng không có rơi xuống thế yếu.

Bùi Chư Thành gật gật đầu, tuy rằng thân thủ Vạn Quan Hiểu không thể so với ông, thậm chí cũng hơi kém so với hộ vệ Bùi phủ, nhưng đệ tử bần hàn, có thể luyện đến mức này, nói vậy cũng là chịu khó, tăng thêm chỉ điểm tôi luyện, ngày sau vẫn có thể thành người tài giỏi, cũng là nhân tài không tệ! Mắt thấy đã nhìn xấp xỉ, Bùi Chư Thành bèn mở miệng quát bảo ngưng lại: “Dừng tay!”

Bị ông vừa quát, những người vạm vỡ này đã có chút khiếp đảm, đều dừng tay.

Thấy Bùi Chư Thành, trong đôi mắt Vạn Quan Hiểu hiện lên một chút ánh sáng.

“Giữa ban ngày ban mặt, đám điêu nô các ngươi lại có ý đồ đánh nhau với cử tử khoa này, thật to gan!” Bùi Chư Thành phẫn nộ quát, “Người đâu, bắt cả đám điêu nô này lại cho ta, đưa đến phủ kinh triệu là được, yêu cầu Kinh Triệu Doãn trừng trị thật tốt, tuyệt đối không thể rộng lượng.”

Hộ vệ Bùi phủ cùng kêu lên phải, tiến lên muốn bắt người.

Thấy tình thế không ổn, những kẻ vạm vỡ này không dám lưu luyến, xoay người chạy như điên tới một đầu khác của ngõ nhỏ. Hộ vệ Bùi phủ đang muốn đuổi theo, Vạn Quan Hiểu lại chắp tay nói: “Đa tạ Bùi thượng thư cứu giúp, nhưng, đệ tử cho rằng, những người này vẫn không cần đưa đến phủ kinh triệu. Dù sao chuyện trước đó làm ồn ào huyên náo, nếu lại xảy ra chuyện, chỉ sợ có hại với thanh danh tiểu thư quý phủ, cũng may học trò cũng không bị thương nhiều, coi như xong đi!”

Bùi Chư Thành ngẫm lại cũng đúng, lại có chút lo lắng: “Vậy về sau bọn họ lại tìm ngươi làm phiền thì làm sao bây giờ?”

“Thì như thế nào? Tuy rằng học trò bất tài, dầu gì cũng xuất thân là võ cử, chẳng lẽ còn sợ vài tên điêu nô này sao?” Vạn Quan Hiểu cười cười mang chút ngạo nghễ. Tuy rằng mượn cơ hội đối chất ngự tiền, để lại ấn tượng tốt cho Bùi Chư Thành, nhưng sau lại không còn có cơ hội bấu víu quan hệ, nếu mà trực tiếp tới cửa cầu kiến, toan tính xu nịnh leo lên không khỏi quá rõ ràng. Bởi vậy Vạn Quan Hiểu suy nghĩ mọi cách, hỏi thăm đường đi mỗi ngày của Bùi Chư Thành, sau đó thuê những kẻ vạm vỡ đó, canh giữ ở trên đường Bùi Chư Thành hồi phủ, diễn xuất màn kịch hay này.

Đương nhiên, vì để phòng ngừa vạn nhất, không bị người phát hiện sơ hở, hắn cũng không có tự mình ra mặt chuyện thuê những kẻ vạm vỡ đó, mà là thay hình đổi dạng, đi dạo lòng vòng, trải qua vài bước ngoặt mới hoàn thành, bởi vậy, cho dù những kẻ vạm vỡ đó bị bắt đựơc, cũng sẽ không thể khai ra hắn đựơc.

Chuyện hắn đắc tội Trấn Quốc bá, vốn do Bùi phủ bắt đầu, với tính tình của Bùi Chư Thành, tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Hơn nữa, hắn từng nghiên cứu cẩn thận tính cách Bùi Chư Thành, biết tính tình ông hào sảng lưu loát, thích người trẻ tuổi có trách nhiệm, không nao núng chút nào, bởi vậy theo như lời nói đều là nhằm vào cá tính Bùi Chư Thành mà đến, cần phải mượn chuyện này, làm sâu sắc ấn tượng tốt của Bùi Chư Thành về hắn, tiến tới leo lên Bùi phủ.

Quả nhiên, nghe xong lời nói này, cảm tình của Bùi Chư Thành với hắn càng sâu, lại nghĩ đến chuyện này vốn là ân oán của Bùi phủ và phủ Trấn Quốc bá, Vạn Quan Hiểu chỉ là vô tội bị liên lụy, càng cảm thấy áy náy, cười nói: “Trước đó ngự tiền đối chất, nhờ có Vạn công tử bênh vực lẽ phải, ta vẫn chưa tìm được cơ hội nói lời cảm tạ, không ngờ hôm nay lại gặp được ở chỗ này. Ngươi cũng đã bị thương, phủ đệ của ta cách đây không xa, không bằng đến quý phủ của ta thoa thuốc, lại làm một bàn rượu và thức ăn, chúng ta thuận tiện nói chuyện một chút!”

Vạn Quan Hiểu đương nhiên bằng lòng, vì thế do một gã hộ vệ dành ra một con ngựa, Vạn Quan Hiểu xoay người cưỡi lên, động tác cũng lưu loát.

Bùi Chư Thành âm thầm gật đầu.

Chuyện Vạn Quan Hiểu đi theo Bùi Chư Thành cùng hồi phủ, rất nhanh đã rơi vào tay Bùi Nguyên Ca bên này, nàng đã sớm dự đoán được Vạn Quan Hiểu là người giỏi về luồn cúi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội bấu víu quan hệ với Bùi phủ, trang@dđlqđ@bubble editor hơn nữa nàng còn để cho người ta truyền lời như thế đến tai hắn. Vạn Quan Hiểu nhất định sẽ ra vẻ, làm cho lòng phụ thân nảy sinh cảm tình hắn. Quả nhiên!

Bùi Nguyên Ca hơi cười lạnh, lặng lẽ nói một ít lời với Tử Uyển, Tử Uyển gật đầu, lĩnh mệnh đi.

Trong Đồng Trạch viện, Vạn Quan Hiểu đã thoa thuốc trị thương, nói lời cảm tạ với Bùi Chư Thành, hai người bèn bắt đầu nói chuyện với nhau. Bùi Chư Thành vốn là có cảm tình với Vạn Quan Hiểu, Vạn Quan Hiểu lại là người am hiểu tâm tư, lại từng hỏi thăm tính tình Bùi Chư Thành, lời nói hợp ý này lại dấu diếm dấu vết, bởi vậy hai người càng nói càng hợp ý, không khí vô cùng hài hòa.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng la lên: “Phụ thân!”

Cùng với tiếng nói thanh thúy dễ nghe, một bóng dáng màu đỏ xông vào trong phòng, cũng là một cô gái khoảng mười bốn năm tuổi, trên mặc áo ngắn mềm mại màu đỏ bạc in phú quý mẫu đơn, dưới là váy màu đỏ lựu, đầu cài cặp trâm loan vàng ròng khảm bảo, cả người phú quý, dung mạo minh diễm, đôi mắt nhìn quanh phòng mang theo vài phần kiêu căng. Vạn Quan Hiểu nhận ra được, nguyên nhân của loại cá tính kiêu căng đã có trước kia, nhưng nhiều hơn là dưỡng thành do nuông chiều yêu thương sau này, hiển nhiên, vị tiểu thư này chắc là rất được Bùi Chư Thành yêu thương mới đúng.

Xem tuổi có lẽ nhỏ hơn so với nhị tiểu thư gặp trước đó ở ngự thư phòng, khí chất hình dáng lại không giống như tứ tiểu thư mà nhiều người khen ngợi, chẳng lẽ đây là tam tiểu thư Bùi phủ, Bùi Nguyên Dung?

Trong lòng Vạn Quan Hiểu khẽ dao động, trong ánh mắt lập tức toát ra vẻ kinh diễm không che dấu chút nào.

Bùi Nguyên Dung không nghĩ tới sẽ gặp người đàn ông khác ở trong viện phụ thân, hơn nữa là một chàng trai trẻ tuổi tuấn mỹ xuất chúng như thế, mặt cũng hơi đỏ lên, lại thấy rõ ràng ánh mắt Vạn Quan Hiểu nóng bỏng, dường như lộ vẻ si mê ý kinh diễm, trái tim lại đập thình thịch mãi, thầm thẹn thùng nghĩ, chẳng lẽ người trẻ tuổi tuấn mỹ này vừa gặp đã thương với nàng sao?
Bình Luận (0)
Comment