Đích Nữ Vô Song

Chương 108

Bùi Chư Thành không chú ý tới sự khác thường của hai người, cau mày nói: “Dung Nhi, sao chạy vào lỗ mang thế?”

“Phụ thân, tứ muội ức hiếp con, Thái hậu thưởng một sọt hoa quả tươi, nàng tặng hết các sân, chỉ riêng Thái Vi viên của con bỏ qua, người phân xử cho con đi!” Bùi Nguyên Dung thích làm náo động mọi chuyện, cá tính tranh cường háo thắng, hơn nữa thích cướp đoạt đồ của Bùi Nguyên Ca nên đã sớm nhắm vào hoa quả tươi Thái hậu thưởng, vốn muốn cướp về. Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca đại lượng, gửi cho các sân nhưng lại bỏ qua nàng. Ngay Đào Yểu các của Bùi Nguyên Xảo cũng có, chỉ riêng Thái Vi viên không có, người khác sẽ nghĩ thế nào?

Đây không phải đánh vào mặt nàng trước mặt mọi người sao?

Vì thế, nàng không chút nghĩ ngợi liền vọt tới Đồng Trạch viện, nghĩ muốn cáo trạng Bùi Nguyên Ca với phụ thân, nói nàng ta bám cao đạp thấp, bởi vì trước đó vài ngày phụ thân trách phạt nàng, cho nên Bùi Nguyên Ca khinh thường không cho nàng mặt mũi. Chỉ là không nghĩ tới trong viện phụ thân lại có công tử trẻ tuổi tuấn mĩ như vậy, mà dường như còn cực kỳ chung tình với nàng. Không muốn khóc sướt mướt phá hỏng hình tượng, cũng không muốn để hắn cảm thấy nàng thất sủng trước mặt phụ thân, cho nên giọng điệu trở nên vô cùng nhẹ nhàng, giống như là nữ nhi được yêu thương đang làm nũng.

Nhìn một màn này, con ngươi Vạn Quan Hiểu lóe lên, trong lòng đang suy tư cân nhắc.

Bùi Chư Thành tất nhiên không tin Ca nhi là người như thế, huống chi sọt hoa quả kia vốn là Thái hậu ban cho Ca nhi, Ca nhi thích đưa cho ai thì cho người đó, không phải theo lệ trong phủ, chỉ là Dung nhi kiến thức hạn hẹp, ngay cả mấy quả trái cây cũng muốn tranh. Có điều trước mặt khách nhân không tiện giáo huấn, ông chỉ buồn bực nói: “Dung nhi đừng nháo, đó là trái cây Thái hậu thưởng cho Ca nhi, nếungươi muốn ăn, sớm mai phụ thân bảo người ta xuống miền Nam mang hơn mười sọt về, cho ngươi ăn đủ!”

Bùi Nguyên Dung còn muốn làm nũng, lại nghe được ngoài cửa có âm thanh nói: “Nô tỳ Tử Uyển, xin hỏi tam tiểu thư ở trong này không?”

“Dung nhi ở đây, ngươi có chuyện gì?” Bùi Chư Thành nhận ra Tử Uyển, biết đây là nha hoàn đắc lực nhất bên người Nguyên Ca, chắc là có việc.

Tử Uyển mang theo tiểu nha hoàn tiến vào, trước phúc thân hành lễ với mọi người, sau đó mới nói: “Hồi bẩm lão gia, nô tỳ phụng lệnh tứ tiểu thư đưa trái cây cho tam tiểu thư. Thái hậu thưởng hoa quả tươi, Tứ tiểu thư gửi các nơi để tất cả mọi người nếm một chút. Không nghĩ tới bọn nha hoàn không phân công tốt, đều cho rằng đã đưa qua Thái Vi viên. Nhờ có Tứ tiểu thư cẩn thận vặn hỏi, lúc này mới phát hiện bỏ sót Thái Vi viên. Tứ tiểu thư liền vội sai nô tỳ lấy hai phần hoa quả thêm chút đồ mang tới cho Tam tiểu thư, còn cố ý dặn nô tỳ nhất định phải thay nàng xin lỗi Tam tiểu thư, nói đều là tiểu thư quản giáo không tốt, để cho bọn nha hoàn sơ suất, ủy khuất Tam tiểu thư, mong Tam tiểu thư khoan thứ.”

Nói xong, lấy trong tay tiểu nha hoàn một rổ đầy hoa quả, một bộ hoa tiên và thỏi mực tinh xảo, cùng với một vài đồ chơi lung linh xinh xắn, hai tay dâng lên.

“Nô tỳ tới Thái Vi viên, nghe nói Tam tiểu thư không có ở đó. Bởi vì tiểu thư phân phó phải đích thân giao mấy thứ này cho Tam tiểu thư nên nô tỳ dẫn Tình nhi trở lại, một đường tìm Tam tiểu thư. Sau nghe được Tam tiểu thư ở trong này vội vàng chạy qua đây, mong Tam tiểu thư nhận lấy mấy thứ này, niệm tình tỷ muội không giận tiểu thư nhà nô tỳ.”

Trong lời nói này lộ ra một chút hàm ý, Bùi Nguyên Dung nghe được vô cùng tự đắc.

Tử Uyển là đại nha hoàn bên người Bùi Nguyên Ca, mang theo những đồ này đi tìm nàng, nhất định phải tìm người hỏi, kinh động càng nhiều người sự tình càng náo lớn, tốt nhất ai ai trong phủ cũng biết. Bùi Nguyên Ca bởi vì bỏ sót nàng, liền vội vàng trịnh trọng sai đại nha hoàn mang theo hoa quả tươi cùng vật tạ lỗi đi khắp phủ tìm người. Dù Bùi Nguyên Ca hiện giờ trong phủ như mặt trời ban trưa, cũng không dám đắc tội Bùi Nguyên Dung nàng, hơi không chu đáo cũng phải vội vàng tới nhận lỗi với nàng.

Vì sao? Đương nhiên là vì Bùi Nguyên Dung nàng có địa vị trong lòng phụ thân, Bùi Nguyên Ca không đắc tội nổi? (=)))) max ảo tưởng)

Bùi Chư Thành lại cảm khái trong lòng, ông đương nhiên cũng có thể nhìn ra đây là Ca nhi cho Dung nhi mặt mũi. Vốn nha hoàn sơ hở cũng không có gì, nhưng bởi vì trước đó vài ngày Dung nhi bị phạt, nếu nhẹ nhàng mang qua, nói không chừng những hạ nhân bám cao đạp thấp này sẽ cho rằng Dung Nhi thất sủng, sau này bảo đảm càng thất lễ chà đạp Dung nhi. Bởi vậy Ca nhi mới gióng trống khua chiêng đi khắp phủ tìm người, réo cho người biết, Dung nhi vẫn là Tam tiểu thư Bùi phủ, phải được hầu hạ cẩn thận, không thể thất lễ.

Đứa nhỏ Ca nhi này, tâm tư tinh tế lại hiểu lý lẽ, biết lấy đại cục làm trọng, rất tốt!

Bùi Chư Thành nghĩ vậy, trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Dung nói: “Còn nói Ca nhi ức hiếp ngươi? Ngươi nhìn xem, hạ nhân có chút sơ hở con bé lập tức tới xin lỗi ngươi, còn không phải coi trọng Tam tỷ ngươi sao? Về sau đừng lại giở tính đùa giỡn, ngoan ngoãn mà gần gũi Ca nhi, không được trêu chọc nàng giận. Còn không mau đi tạ lễ với Ca nhi, dù sao cũng là tỷ muội, phải nên yêu thương nhau mới đúng!”

Bùi Nguyên Dung vì sĩ diện, lại có Vạn Quan Hiểu thiếu niên tuấn mỹ ở đây, nhu thuận hành lễ cáo lui.

Lúc Tử Uyển rời đi, bất giác liếc nhìn Vạn Quan Hiểu, trong lòng thầm khinh thường.

Ban đầu nghe Nhị tiểu thư nói hắn đối đáp ngự tiền, nghe được bởi vì vị Vạn công tử này khẳng khái quang minh, tiểu thư mới có thể bảo toàn trong sạch, trong lòng vô cùng cảm kích. Về sau nghe tiểu thư nói mới biết được, hóa ta tên Vạn Quan Hiểu này là cấu kết với Chương di nương, đến Trấn Quốc bá phủ nói xấu thanh danh tiểu thư, muốn tìm cơ hội bức tiểu thư gả cho hắn, mà trước mặt rồng lại giả bộ bị oan khuất, hiện tại lại mượn quan hệ này muốn bám lấy Bùi phủ.

Nhìn bộ dáng hắn mặt người dạ thú lại xảo trá giả dối, rõ là kẻ ngụy quân tử!

Thật làm cho người ta ghê tởm!

Nếu không phải tiểu thư nói hiện tại không có chứng cớ, vạch trần hắn không chừng còn bị cắn ngược một cái, phải án binh bất động, nếu không lúc này Tử Uyển thậm chí muốn tiến lên phun cho hắn một bãi. Thứ gì đâu, dám có ý đồ với tiểu thư!

Nghĩ tới lại căm giận, miễn cưỡng áp chế vẻ mặt biến hóa, Tử Uyển cũng đi theo thối lui ra ngoài.

Đương thời trọng nam khinh nữ, cho dù thương yêu con gái cũng có nửa phần là xem trọng mặt mũi, nếu mỹ mạo đa tài có thể đổi lấy tiền đồ và ích lợi, rất ít người như Bùi Chư Thành thật lòng yêu thương như vậy. Bởi vậy, mặc dù Bùi Nguyên Dung đã không còn được sủng ái như xưa, nhưng màn cha con này rơi vào trong mắt Vạn Quan Hiểu lại biến ra một phen hàm ý khác.

Xem ra vị tam tiểu thư này quả nhiên vô cùng được sủng ái, khó trách có thể dưỡng thành tính tình kiêu căng như vậy.

Trong lòng không tự chủ được nhớ tới những lời hôm qua nghe được tại trà lâu.

“Ta nói lão Trương này, ngươi nói xem mỗi người có phú quý tốt xấu khác nhau, cho dù xuất thân không tốt nhưng lấy được một con dâu đắc lực, được thê tộc trợ giúp, thăng chức nhanh chóng không cần phải nói. Lại nói tiếp, thời Hoàng đế Thái Tống thủ phụ khi đó không phải Vương đại nhân sao? Xuất thân nghèo rớt mồng tơi, nhưng vì lúc ấy cưới thứ nữa Lại bộ Thượng thư Lý đại nhân, nhất thời một bước lên mây. Lý đại nhân không có nhi tử hai nữ nhi, con gái lớn vào cung, con gái nhỏ gả cho Vương đại nhân, nửa đời sau của Lý đại nhân đều trông cậy vào con rể này, ngươi nói có thể không tận tâm tận lực nâng đỡ sao? Vốn là Lại bộ Thượng thư, con gái lớn lại ở trong cung được sủng ái, Vương đại nhân muốn không thăng quan cũng khó đấy! Ngươi nói vận khí này... chậc chậc, thật sự là hâm mộ không đến mà!”

“Còn không phải sao? Đáng tiếc hiện giờ không có nhân duyên tốt như vậy đâu! Nếu không thì lão Trương ta cũng đi thử thời vận rồi.”

“Vậy thì chưa hẳn, hiện tại có một phủ đệ, trái lại cùng Lý đại nhân ngày đó lại giống nhau đến kì diệu, nếu người nào có thể cưới con gái nhà hắn, tương lai tiền đồ nhất định không sao đếm nổi. Lão Trương à, ngươi đoán nhà kia là ai?”

“Lý huynh nói, chẳng lẽ là phủ đệ Hình bộ Thượng thư Bùi Thượng Thư?”

“Vẫn là huynh đệ ngươi thông minh! Trên thọ yến Thái hậu, Thái hậu thích Bùi tứ tiểu thư như thế, ngay tại chỗ muốn Hoàng Thượng phong Chiêu dung, Hoàng thượng càng thích ngay Chiêu nghi đều đã nói ra rồi. Đáng tiếc đã có đính ước cùng Thọ Xương bá phủ, phú quý nghịch trời coi như mất. Ai biết Thọ Xương bá phủ lại sợ, tự mình thối lui hôn sự này, hiện tại nếu không phải Bùi tứ tiểu thư còn nhỏ tuổi, chỉ sợ sớm đã vào cung rồi. Thái hậu coi trọng nàng, Hoàng thượng cũng thích nàng, tương lai ít nhất một cái phi vị là không chạy thoát được đâu, ví như lại có thể sinh mộthoàng tử... Chậc chậc, mà ta còn nghe nói, Thái hậu chẳng những vừa ý Bùi tứ tiểu thư, Bùi đại tiểu thư cũng vừa ý. Nếu không, Nam Phương tiến cống hoa quả tươi, trong cung cũng không nhiều nương nương có được, thế mà Bùi tứ tiểu thư và Bùi đại tiểu thư lại đều được thưởng một sọt, ý tứ này quá dễ hiểu.”

“Ý Lý huynh là, Bùi đại tiểu thư này tương lai cũng là muốn vào cung? Nếu nói như vậy, chẳng lẽ Bùi phủ sẽ có hai vị nương nương?”

“Cái này chưa nói chính xác được, có điều Bùi tứ tiểu thư tuyệt đối trốn không thoát, ví như lại thêm Bùi đại tiểu thư này, Bùi phủ thật đúng là hoa tươi trên gấm rồi. Mà Bùi Thượng Thư còn không có con trai, chỉ có bốn con gái, hai người đã vào cung, còn lại hai vị tiểu thư, mặc kệ có thể lấy được người nào, đó đều lài trước tu luyện phúc khí đấy! Đây có thể sánh với hôn nhân với nhà Lý đại nhân thời Hoàng đế Thái Tông a!”

“Lý huynh nói phải! Đáng tiếc, chúng ta đều là cử tử bần hàn, đừng nói làm mai ngay cơ hội kết giao cũng không có, chỉ có thể giương mắt nhìn.”

“Còn không phải sao? Cũng không biết tương lai tiện hai tên nhóc may mắn nào!”

“Không nói nữa, dùng bữa dùng bữa!”

...

Những lời này nhấc lên sóng gió động trời trong lòng Vạn Quan Hiểu. Tuy hắn đều phải dự thi văn khoa võ cử, nhưng hắn tự biết rõ thực lực của bản thân, văn chương là hạng yếu kém, có thể được đồng tiến sĩ đó là may mắn lắm rồi, tương lai định là phải đi con đường võ cử. Mà võ cử, không gì có thể thăng quan tiến cấp nhanh hơn tòng quân đánh giặc. Tuy Bùi Chư Thành đã không còn làm Trấn biên Đại tướng quân, nhưng mười mấy năm trong nghề, quan hệ và lực ảnh hưởng trong quân doanh đều còn đó, nếu được hắn coi trọng, con đường tương lai nhất định có thể dễ hơn rất nhiều.

Hơn nữa, hai người kia nói rất có đạo lý. Bùi Chư Thành không có con trai, chỉ có bốn con gái, tứ tiểu thư tất nhiên là muốn vào cung, Đại tiểu thư nói không chừng cũng phải như vậy, tương lai chỉ có thể trông cậy vào vị hôn phu của Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư. Nếu hắn có thể lòng được một người cưới làm vợ, có Bùi Chư Thành quan tâm, tương lai Tứ tiểu thư và Đại tiểu thư vào cung nữa, lấy tâm cơ thủ đoạn, dung mạo tài hoa của hai vị này, tất nhiên có thể được thánh sủng. Có thê tộc đắc lực như vậy, lo gì không thể thân cư cao vị?

Hai tên cổ hủ kia không có cách nào đặt lên quan hệ với Bùi phủ nhưng hắn có a!

Sau màn đốiiđáp Ngự tiền, Vạn Quan Hiểu khẳng định mình để lại ấn tượng tốt cho Bùi Chư Thành, ban đầu muốn từng bước một xây dựng quan hệ, không nguyện nóng vội. Nhưng sau khi hai người này nói, lại không khỏi nóng lòng nổi dậy. Hai người cổ hủ này đều có thể nhìn ra mối nhân duyên tốt, những người quyền quý lão luyện trong kinh thành làm sao có thể không nhìn ra? Trong đó cũng không thiếu thanh niên tài tuấn, nếu bị bọn hắn đoạt trước một bước, luận thân phận địa vị hay thế lực, Vạn Quan Hiểu hắn lấy gì so với người ta?

Đến lúc đó chỉ có ngoan ngoãn chịu thua?

Có thể được Bùi Chư Thành tán thưởng đề bạt tất nhiên là tốt, nhưng há có thể thân thiết hơn con rể sao? Dù sao Bùi Chư Thành không có con trai, con rể chẳng khác nào nửa con trai, là tương lai hắn dựa vào, Bùi Chư Thành có thể không tận tâm tận lực sao?

Theo như lời hai người Trương Lý, thủ phụ Vương đại nhân thời Thái Tông không phải là rõ ràng ví dụ đấy ư?

Vạn Quan Hiểu càng nghĩ càng vội, càng nghĩ càng kích động, rốt cuộc kềm nén không được, quyết định ngày hôm nay phải hạ cục, quả như ý nguyện đặt lên quan hệ với Bùi Chư Thành, được mời đến Bùi phủ. Chỉ là không nghĩ tới, vừa mới đến Bùi phủ không bao lâu, có thể gặp mặt Tam tiểu thư Bùi phủ, đúng là ông trời cũng giúp hắn! Hơn nữa, trải qua màn vừa rồi, càng kiên định quyết tâm của Vạn Quan Hiểu.

Tứ tiểu thư là đích nữ, hiện giờ lại được Thái hậu coi trọng, Tam tiểu thư cũng dám cáo trạng tứ tiểu thư trước mặt Bùi Chư Thành, nếu không được sủng ái thì đâu dám như thế?

Mà chỉ là hạ nhân lơ là, tứ tiểu thư liền khẩn trương sai người tới giải thích, lại thêm hai phần hoa quả tươi và đồ chơi, có thể thấy được tứ tiểu thư coi trọng tam tiểu thư. Tương lai tứ tiểu thư vào cung được sủng ái, nhất định cũng sẽ chiếu cố tam tiểu thư nhiều hơn, chỉ cần nàng có thể nói hai câu lời hay về hắn ở trước mặt Hoàng thượng, lo gì không có cơ hội thăng quan tiến tước? Quan trọng nhất là, vị tam tiểu thư này nhìn thấy hắn ánh mắt rực sáng, biểu lộ không phải tức giận hắn nhìn thẳng nàng mà là khó xử, đôi mắt lại vụng trộm dò xét hắn, đây ít nhất có thể chứng minh, tam tiểu thư có hảo cảm với hắn.

Chỉ không ngờ trên điện điện Kim Loan, vị Nhị tiểu thư chất phác ngu ngơ kia, ngay liếc hắn một cái cũng không có.

Tuy nói Bùi đại tiểu thư chưa xác định có thể vào cung hay không, nhưng dù không thể vào cung, Vạn Quan Hiểu cũng không muốn cưới nàng. Trước chính là vị đại tiểu thư này phân phó hắn, mọi cách thiết kế Tứ tiểu thư. Không nói đến nàng và Tứ tiểu thư quan hệ thế nào, chỉ bằng tâm cơ này đủ khiến nam nhân là hắn có chút kinh hãi. Có tâm cơ thông minh, thủ đoạn lợi hại như vậy, lại có nhà mẹ đẻ Bùi phủ này làm chỗ dựa, dù hắn thực nghĩ biện pháp lấy về nhà, hắn vẫn sẽ bị vị mỹ nhân la sát này ép chặt đến sít sao? Đâu nào còn chỗ nào cho hắn diệu võ dương oai?

Không giống Tam tiểu thư, tuy tính tình ngang ngược kiêu ngạo, nhưng vừa thấy liền biết không có nhiều tâm cơ.

Loại kiêu căng đơn thuần của thiếu nữ quý tộc này, chỉ cần hắn dở vài thủ đoạn phong lưu đùa giỡn, muốn thu phục không phải không có khả năng. Mà người như vậy lấy về nhà cũng dễ dàng uốn nắn, thoáng dụng chút thủ đoạn đã có thể khiến nàng nói gì nghe nấy, đến lúc đó vì tiền đồ của hắn mà bôn ba ở chỗ phụ thân và muội muội. Vạn Quan Hiểu tính toán càng đánh càng tinh, bởi vậy khi khi hắn rời khỏi Đồng Trạch viện, ở trên đường nhìn thấy Bùi Nguyên Dung ngắm hoa bên hồ, chỉ là thêm chút suy tư, đi tới chào hỏi.

“Chào Bùi tiểu thư!” Vạn Quan Hiểu chắp tay thi lễ: “Đệ tử bên này xin bồi tội với Bùi tiểu thư.”

Bởi vì Bùi Nguyên Ca chịu nhận lỗi với nang, đưa tới song phân hoa quả tươi cùng các loại đồ chơi, Bùi Nguyên Dung vô cùng đắc ý, cảm thấy mấy thứ này chỉ bày đặt ở Thái Vi viên không khỏi quá mức khiêm tốn, liền tận lực tìm nơi người đến người đi đều có thể nhìn thấy, chậm rãi nhấm nháp hoa quả tươi, cầm những đồ chơi này ung dung ngắm cảnh, lại cố ý lớn tiếng nói giỡn cùng Tương Ngọc Tử Ngọc, giải thích lai lịch mấy thứ này, khoe ra cho mọi người Bùi phủ thấy.

Không nghĩ tới, lại gặp được Vạn Quan Hiểu.

Bùi Nguyên Dung vốn không gặp nhiều nam tử tuấn mỹ, chẳng thế thì lúc trước sẽ không nhất kiến sinh tình với Phó Quân Thịnh, sau gặp được Cửu điện hạ lại dời tình sang Vũ Hoằng Mặc. Có điều, Vũ Hoằng Mặc chẳng những vô ý với nàng còn nhục nhã thêm, bởi vậy cảm thấy Ngũ điện hạ có ý với nàng liền dời mục tiêu. Hiện tại các vị đó đều không thể trông cậy vào, lúc này lại gặp được Vạn Quan Hiểu tuấn mỹ như vậy, trong lòng không khỏi có chút nhộn nhạo.

Tuy luận dung mạo, Vạn Quan Hiểu không bằng Cửu điện hạ nhưng cũng khiến nhiều nữ tử phải mặt đỏ tim đập. Hơn nữa, Vạn Quan Hiểu này biểu lộ ánh mắt nóng cháy với nàng như vậy, hiển nhiên là ái mộ nàng, như thế làm Bùi Nguyên Dung gần đây chịu nhiều đả kích trong lòng đắc ý gấp bội lần. Cũng ôn nhu nói: “Sao công tử nói lời ấy? Công tử lại không có chỗ nào đắc tội ta!”

Theo lẽ thường, nam tử trẻ tuổi tùy tiện tiếp cận nữ tử độc thân, đường đột mạo phạm, xem như là không kính trọng.

Bùi Nguyên Dung lại nói câu này hiển nhiên là nói, chuyện Vạn Quan Hiểu tìm nàng chẳng những nàng không có tức giận ngược lại vô cùng vui sướng. Hơn nữa nhìn hai gò má phiếm hồng, thần sắc thẹn thùng của nàng, Vạn Quan Hiểu càng xác định tính tình vị Tam tiểu thư này. Nhưng mà như vậy cũng được, loại thiếu nữ xuân tâm nảy mầm này, thích hợp để hắn thi triển thủ đoạn nhất, cũng dễ dàng nhất câu tới tay nhất.

“ Mới vừa rồi trong viện Bùi Thượng thư, đệ tử đột nhiên gặp tiểu thư, cư nhiên lại vô lễ nhìn chằm chằm tiểu thư, thật sự là mạo phạm tiểu thư rồi.” Ngữ điệu Vạn Quan Hiểu chân thành tha thiết, biểu tình thành khẩn: “Chỉ là đệ tử kiến thức nông cạn kiến thức nông cạn, chưa bao giờ gặp qua nữ tử đoan trang mỹ mạo, tính tình tiêu sái như tiểu thư... lúc đó không kìm lòng được, cho nên không thể khống chế hai mắt của mình... mạo phạm tiểu thư.”

Nói chuyện mang theo chút đụng vấp, trên mặt thoáng hiện lên nét hồng hồng, càng có vẻ chân thật có thể tin.

Bùi Nguyên Dung thấy thế, trong lòng càng thêm đắc ý, cười nói:“ Vạn công tử tính tình sảng khoái mới có thể như vậy, Nguyên Dung há lại sẽ trách móc?”

Chi tiết về Vạn Quan Hiểu này, sau nàng ra khỏi cửa liền phái Tử Ngọc hỏi thăm, rất nhanh đã có được tin tức, biết Vạn Quan Hiểu này là cử tử bị Trấn Quốc Bá vu hãm có tư tình với Bùi Nguyên Ca kia. Tuy là cử tử bần hàn, điểm ấy làm cho Bùi Nguyên Dung rất không hài lòng, nhưng nghĩ đến người trước mắt này có quan hệ với Bùi Nguyên Ca, tiện nổi lên tâm tư tranh cường háo thắng. Lúc ấy Trấn Quốc Hầu lời lẽ chuẩn xác, nếu Vạn Quan Hiểu thừa nhận là có thể lấy đích nữ Bùi phủ nhưng vẫn kiên quyết không tiếp thu, hiện tại lại khen nàng mỹ mạo khiến hắn vừa gặp đã thương, điều này làm cho trong lòng nàng một loại khoái ý thắng Bùi Nguyên Ca.

Ánh mắt Vạn Quan Hiểu này thật tốt, có thể nhìn ra được Bùi Nguyên Ca không tốt bằng nàng.

“Bùi tiểu thư thật sự là khoan dung nhân từ, lòng dạ rộng lượng, khó trách lớn lên xinh đẹp như vậy, hóa ra là tuệ trung tú ngoại (trong thông minh ngoài xinh đẹp).” Đoán ra tính cách Bùi Nguyên Dung, Vạn Quan Hiểu không tiếc lời ca ngợi: “Vạn mỗ đến kinh thành mấy ngày nay, ngẫu nhiên cũng từng gặp qua một chút cái gọi là tiểu thư đại gia, nhưng không phải ngoan độc cay nghiệt thì là dối trá làm ra vẻ, vốn cho là kinh thành danh bất quá như vậy, hôm nay gặp Bùi tiểu thư mới biết được Vạn mỗ thật sự là ếch ngồi đáy giếng, cũng mới biết cái gì gọi là phong cách quý phái chân chính.” (editor: cha Hiểu này khen lố deso, xinh đẹp và nhân từ chả liên quan gì nhau luôn ý)

Bùi Nguyên Dung được hắn khen tâm hoa nở rộ, khó xử cười nói: “Vạn công tử khen lầm rồi, người khác đều nói ta bất hảo, nói Tứ muội nhà ta mới tốt à.”

“Bùi tiểu thư không cần để ý lời nói của những kẻ tầm thường, nhưng nói cho cùng không bị người ghen ghét đố kị mới là bình thường, chính là bởi vì Bùi tiểu thư quá mức xuất chúng, khó tránh khỏi sẽ đưa tới dong chi tục phấn ghen tị, cố ý nói lời bôi nhọ, cũng là thói thường của con người. Nhưng chỉ cần là có mắt, chỉ cần gặp qua Bùi tiểu thư, sẽ biết tiểu thư khuê các phải như vậy, giai nhân nên là như thế!” Đối với những thứ này lời ngon tiếng ngọt này, Vạn Quan Hiểu có thể nói hạ bút thành văn, cực kỳ tự nhiên.

Lời này vừa hay hợp ý Bùi Nguyên Dung, càng cảm thấy được thiếu niên tuấn mĩ trước mặt hết sức cơ trí nhạy bén, có thể xem xét những chuyện người thường không thể xem xét.

Hơn nữa, lời này mơ hồ cũng coi Bùi Nguyên Ca là dong chi tục phấn, vĩnh viễn không bằng nàng, Bùi Nguyên Dung nghe càng thêm lọt tai.

“Vạn công tử đúng là nhìn rõ mọi việc!”

....

Ngay cả Bùi Chư Thành nhìn quen thị phi quan trường cũng có thể bị Vạn Quan Hiểu dỗ cho thoải mái, vô cùng coi trọng hắn, huống chi là vị Bùi Nguyên Dung thiếu nữ mơ mộng này? Nàng chỉ cảm thấy vị thiếu niên càng trở nên tuấn mỹ, mỗi câu nói đều lọt tai hợp ý, nhất thời càng coi như tri kỷ, hận không thể mang Vạn Quan Hiểu chiêu cáo thiên hạ, để cho những kẻ phàm tục mắt mù này biết, Bùi Nguyên Ca Bùi Nguyên Hoa đều là dong chi tục phấn, Bùi Nguyên Dung nàng mới là tốt!

Một chỗ khác trong sân, sau cửa vòm trăng thấp thoáng cây và hoa, Bùi Nguyên Ca nhìn đôi nam nữ trò chuyện kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

Vạn Quan Hiểu tưởng rằng hắn tính kế phụ thân và Bùi Nguyên Dung, lại không biết, thực ra là nàng tính kế hắn!

Câu chuyện về nội các thời Thái Tông kia, tất nhiên là do nàng và Vũ Hoằng Mặc an bài. Lấy tính tình luồn cúi của Vạn Quan Hiểu, nghe xong lời nói này tất nhiên hiểu ý, vội vã muốn dây dưa quan hệ với Bùi phủ, tiến tới cầu hôn nữ nhi Bùi phủ. Nàng lại cố ý thiết kế sự kiện hoa quả tươi, cố ý dẫn Bùi Nguyên Dung đến thư phòng nháo để cho hai người gặp mặt, lại cố ý cho Bùi Nguyên Dung mặt mũi, để Vạn Quan Hiểu cho rằng Bùi Nguyên Dung vô cùng được sủng ái.

Cứ như vậy, Vạn Quan Hiểu nhất định sẽ đem hết tất cả vốn liếng, nghĩ biện pháp cưới được Bùi Nguyên Dung.

Hừ, con sói Vạn Quan Hiểu này vốn là Chương Vân an bài cho Bùi Nguyên Ca nàng, hiện tại lấy gậy ông đập lưng ông, để Bùi Nguyên Dung tự tiêu thụ đi! Không biết nếu Chương Vân biết tin này, sẽ có phản ứng gì? Bùi Nguyên Ca mỉm cười lạnh lùng, thờ ơ liên tưởng, đưa Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu thành đôi, đây mới là bước trả thù đầu tiên thôi!

Vạn Quan Hiểu tâm tư giảo hoạt, rất khó tóm được điểm yếu. Nhưng Bùi Nguyên Dung là cái loa gây chuyện thị phi, sau khi hai người thành thân, phu thê nhất thể, Bùi Nguyên Dung gây chuyện tự nhiên sẽ liên lụy đến Vạn Quan Hiểu, muốn giày vò hai kẻ này sẽ dễ dàng hơn. Trái lại nàng cực kỳ muốn nhìn xem, Vạn Quan Hiểu dùng hết tâm cơ thủ đoạn lấy Bùi Nguyên Dung lấy về nhà, tự cho là mỹ nhân có thể hỗ trợ con đường làm quan của hắn thuận lợi, kết quả lại phát hiện, Bùi Nguyên Dung không những bất lực tại trên tại trên con đường làm quan của hắn, ngược lại không cẩn thận nói mấy câu đã hủy diệt mọi đau khổ cay đắng cố gắng của hắn thì Vạn Quan Hiểu giỏi về luồn cúi, gian trá xảo quyệt, sẽ có biểu cảm gì?

Về phần hiện tại, để hai người mặc sức qua lại với nhau thôi!

Hoàn toàn không cần nàng động thủ, chỉ cần động đến tâm tư Vạn Quan Hiểu, lấy thủ đoạn của hắn, tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp cưới được Bùi Nguyên Dung! Hiện tại tâm tư của nàng nên đặt ở chỗ Thái hậu, tập trung suy nghĩ chuẩn bị ứng phó các loại tính kế và mưu đồ trong cung mới đúng. Bùi Nguyên Ca từ từ thu lại tươi cười, dừng ở đóa hoa Mạn Đà La cực đại mà diễm lệ trước mắt, dần dần lâm vào trầm tư.

Trong Tĩnh Xu trai, Bùi Nguyên Ca tín nhiệm nhất chính là Tử Uyển, bởi vậy ngoại trừ chuyện kiếp trước, về chuyện Vạn Quan Hiểu nàng đều nói cho Tử Uyển. Hiện giờ ở bên cạnh coi tiến độ của Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung, nha hoàn mang theo tất nhiên cũng chỉ có Tử Uyển. Dù sao Tử Uyển đều không có cảm tình với Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung, rất thích xem bọn hắn chó cắn chó tính kế lẫn nhau.

Thu hồi tâm tư, thấy Bùi Nguyên Ca lại lâm vào trầm tư, Tử Uyển vốn có chuyện muốn hỏi mà lại nuốt xuống.

Bùi Nguyên Ca tuy đang suy tư nhưng vẫn để ý Tử Uyển muốn nói lại thôi, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì cứ nói cho ta biết, không cần giấu diếm ta.”

“Không phải có việc, mà là không nghĩ ra!” Tử Uyển hoang mang nói: “Tiểu thư, Thái hậu coi trọng tiểu thư, muốn tiểu thư vào cung, cho nên thưởng cho tiểu thư một phần hoa quả tươi Nam Phương tiến cống. Nhưng mà vì sao cũng thưởng Đại tiểu thư như vậy? Hiện tại chuyện này đồn đại huyên náo, bên ngoài đều suy đoán nói, Thái hậu có tâm muốn để đại tiểu thư và tiểu thư cùng vào cung, Bùi chúng ta nói không chừng sẽ có hai vị nương nương đó!”

“Bên ngoài đều biết chuyện này sao?” Bùi Nguyên Ca hỏi.

Tử Uyển gật gật đầu, nói: “Ngày hôm qua nô tỳ ra ngoài chọn mua chỉ, nghe khắp đường phố đều đang đang thảo luận chuyện này.”

Hoa quả tươi mới ban cho hôm trước, buổi chiều Tử Uyển ra ngoài, kinh thành đã truyền nhau sôi sục? Trong mắt Bùi Nguyên Ca xẹt qua tia sắc nhọn, khóe môi hơi cong, thản nhiên nói: “Như thế, Tử Uyển ngươi thấy chuyện này thế nào?”

“ Nô tỳ cảm thấy, Thái hậu khả năng thật sự cũng muốn để đại tiểu thư vào cung, dù sao trong thọ yến, Thái hậu muốn gặp đầu tiên khích lệ đầu tiên là đại tiểu thư. Mà xưa nay đại tiểu thư nổi danh ở kinh thành, tuổi tác cũng thích hợp.” Tử Uyển vừa nghĩ vừa nói: “Nô tỳ cảm thấy như vậy tốt lắm, nếu đại tiểu thư vào cung được sủng ái, Hoàng Thượng cũng có người nói chuyện. Hơn nữa, đại tiểu thư khẳng định cũng không thêm đối thủ là tiểu thư, nói không chừng có thể mượn sự giúp đỡ của Đại tiểu thư, đem chuyện vào cung này biến mất!”

Bùi Nguyên Ca thật là có chút kinh ngạc: “Sao? Tử Uyển ngươi cảm thấy vào cung không tốt sao?”

“Không tốt, Bùi phủ mới chỉ là phủ tướng quân, lão gia thê thiếp còn ít nhưng đấu long trời lở đất, Minh Cẩm phu nhân bởi vậy mất sớm. Huống chi hoàng cung lớn như vậy, nhiều mỹ nhân như vậy, ba ngàn mĩ nữ, còn không phải đấu ngươi chết ta sống ư? Hơi chút không cẩn thận, chỉ sợ xương cốt cũng không còn.” Tử Uyển lo lắng nói, “Ta không muốn tiểu thư bước theo gót Minh Cẩm phu nhân, ta cảm thấy tiểu thư nên tìm môn hộ tương đối, không, dù cho dòng dõi thấp chút cũng không sao, vị hôn phu quan trọng nhất là người tốt, có thể đối xử tốt với tiểu thư, đây mới là phúc khí!”

Không nghĩ tới Tử Uyển lại có suy nghĩ này, Bùi Nguyên Ca có chút vui mừng.

Lại nghe nàng nhắc tới mẫu thân, Bùi Nguyên Ca hơi ngẩn ra: “Tử Uyển, nhắc tới mẹ ta, người tới cùng là chết như thế nào, ngươi biết không?”

“Khi đó nô tỳ còn nhỏ, tuy Minh Cẩm phu nhân dốc lòng dạy nô tỳ y thuật, nhưng nhiều khi nô tỳ chỉ nghiên cứu sách thuốc, nhận dược liệu, thời gian trước mắt Minh Cẩm phu nhân cũng không nhiều. Đến như chuyện năm ấy, nô tỳ chỉ nhớ rõ, ban đầu là ngài xảy ra chuyện, còn có người chết, sau đó phu nhân và Minh Cẩm phu nhân sắc mặt rất khó xem. Về sau không biết sao lại thế, Minh Cẩm phu nhân đột nhiên qua đời. Sau đó, tất cả quan sư viện đều rối loạn, phu nhân đánh đập tra hỏi hạ nhân trong viện, kết quả chết rất nhiều người, có người nói là phu nhân giết người diệt khẩu. Sau đó, lão gia trở lại, liền giam giữ phu nhân...”

Tử Uyển nói đứt quãng, dù sao khi đó nàng còn nhỏ, lại không có tham dự vào cho nên không quá rõ ràng.

Theo Tử Uyển nói, Bùi Nguyên Ca không nghe ra tin tức hữu dụng gì.

“Vốn nô tỳ cũng cho rằng là phu nhân làm hại Minh Cẩm phu nhân, bởi vì rất nhiều người trong Quan Sư viện đều là phu nhân an bài, Minh Cẩm phu nhân rất ít xen vào. Về sau nô tỳ đuổi ra Tĩnh Xu trai, phu nhân mang nô tỳ qua, cùng ở cạnh phu nhân mấy năm nay, nô tỳ cảm thấy tính tình phu nhân quả thực không tốt lắm, nhưng không giống như là người như vậy, bởi vậy có chút hoài nghi Chương di nương, có điều hoài nghi mà thôi.” Tử Uyển nói: “Minh Cẩm phu nhân cẩn thận thông minh như thế, sau cùng vẫn mắc bẫy của người khác, cho nên nô tỳ không muốn tiểu thư vào cung chút nào! Nếu không được, thà rằng đi theo Đại tiểu thư liên kết bắt tay giải quyết việc vào cùng này. Tiểu thư, ngài cảm thấy được không?”

“ Tử Uyển càng ngày càng có mưu lược rồi.” Bùi Nguyên Ca cười nhẹ nói: “Có điều, chỉ sợ rất khó như ý của ngươi.”

Tử Uyển khó hiểu:“ Ý tiểu thư là...”

“ Tử Uyển, tương lai ngươi phải lập gia đình, phải chủ trì việc bếp núc, thậm chí có khả năng xử lý cửa hàng, hôm nay ta sẽ dạy ngươi một cách. Nếu trong tay ngươi một khối mỹ ngọc, muốn bán nó ra giá tốt, đặt mỹ trong điếm hay đến phú hộ chào hàng, đều là hạ sách. Biện pháp tốt nhất là tổ chức một hội đấu giá, biến thành thanh thế lớn, lại mời tài phú tương xứng, để hai vị phú hào đấu giá lẫn nhau. Bởi vì là phú hào, nhất định tâm cao khí ngạo, hai bên lại đối địch, không ai muốn mất mặt trước mặt người khia, cho nên nhất định sẽ đấu ngươi chết ta sống. Trong tình huống này, mỹ ngọc cực kỳ có khả năng sẽ bán đi với giá gấp vài lần thậm chí mười mấy lần giá trị bản thân nó, mà người sau cùng mua được mỹ ngọc còn có thể bởi vì áp đảo đối phương mà vui vẻ không thôi, cảm thấy ngươi nể mặt của hắn. Như vậy, đã được lợi lại kéo được nhân tình, đó mới là cao thủ nên làm.”

Bùi Nguyên Ca chậm rãi vuốt ve đóa hoa Mạn Đà La, nói không nhanh không chậm.

Tử Uyển suy tư một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ:“ Ý tiểu thư là, Thái hậu làm như vậy là muốn để cho Đại tiểu thư và tiểu thư tranh đấu nhau?”

“Đại tỷ là thứ nữ, ta là đích nữ, đại tỷ trước kia tài danh truyền xa, ta lại không có danh tiếng gì. Đại tỷ trước kia cực được phụ thân yêu thương, ta và phụ thân lại xa lạ. Cùng là tiểu thư Bùi phủ, ta còn là đích nữ, cho dù không được sủng ái bằng đại tỷ, theo người ngoài, trong lòng ta há có thể không có oán khí? Há lại sẽ không có ý tứ tranh chấp? Hiện tại khó có được cơ hội ta được Thái hậu tán dương, khả năng sẽ vào cung, rốt cục có cơ hội áp đảo đại tỷ, có thể nào cho phép phiền toái phía sau, để đại tỷ cướp đoạt trước một bước? Vì không muốn bị đại tỷ áp chế nổi bật, ta nhất định phải ra sức tranh đoạt, cực lực biểu hiện trước mặt Thái hậu, ngược lại muốn ta đi lấy lòng thuận theo Thái hậu, dẫn mọi chuyện phát triển theo hướng như vậy, hóa bị động thành chủ động, chẳng phải so với Thái hậu cưỡng bức ta vào cung càng tốt hơn sao?” Bùi Nguyên Ca cười nhạt nói.

Sở dĩ lúc trước trên hoa yến Liễu quý phi lựa chọn thứ nữ Ngô Thị lang, cũng là nguyên nhân này đi?

Thứ nữ và đích nữ, cũng giống như thê thiếp, không phải đông phong áp đảo tây phong thì là tây phong áp đảo đông phong. Mà một người quanh năm ở vào trạng thái bất lợi, một khi có cơ hội xoay người lên cao, tự nhiên sẽ nắm chặt, đem người trước ức hiếp nàng giẫm nát dưới chân. Người có oán khí tâm tư như vậy, tất nhiên thích hợp trở thành đao kiếm trong tay kẻ địa vị cao nơi hậu cung.

Sở dĩ Thái hậu đồng thời ban cho nàng và Bùi Nguyên Hoa, đơn giản là muốn để nàng chủ động đi lấy lòng Thái hậu, ngoan ngoãn trở thành quân cờ của bà ta!

Không hổ là người thắng lăn lộn mấy chục năm trong hoàng cung, từ hai sọt hoa quả tươi này có thể nhìn ra, Thái hậu phỏng đoán lòng người, vận dụng thủ đoạn, người trong đại trạch nhà cao cửa rộng đều không thể bằng được. Có điều, đây đối với nàng cũng là chuyện tốt, Thái hậu có tâm muốn mượn sức nàng, tạm thời sẽ không bức bách nàng. Cứ như vậy, Bùi Nguyên Ca liền có thời gian, có thể từ từ tìm hiểu rõ tình thế hoàng cung, nghĩ biện pháp giải thoát chính mình.

Tử Uyển nghe mà sợ hãi: “Thủ đoạn Thái hậu thật là lợi hại. Như vậy nô tỳ càng không hy vọng tiểu thư vào cung!”

“ Nha đầu ngốc, hi vọng và hiện thực có khoảng cách rất lớn. Có một số việc, giống như ngươi nghĩ trốn là có thể tránh thoát được, phải nghênh đón khó khăn, giành được cơ hội trong nguy hiểm cho bản thân, đây mới là thái độ nên có khi đối mặt khó khăn.” Bùi Nguyên Ca mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh: “Không muốn vào cung phải liều mạng đấu, không phải chỉ bằng lời nói là có thể không vào cung!”

Với Tử Uyển, Bùi Nguyên Ca cũng có cảm tình, hi vọng về sau nàng được hạnh phúc, lúc này mới chân thành dạy bảo.

“Nô tỳ hiểu rõ ý tiểu thư.” Tử Uyển gật đầu, lại vẫn có băn khoăn: “Nhưng nghe ý tứ của tiểu thư giống như muốn đấu với Thái hậu. Đó là Thái hậu đó, huống chi còn có hậu tộc Diệp gia cường đại. Tiểu thư... “ Trong giọng nói của nàng tràn ngập lo lắng.

“Thái hậu không phải kim cương vô địch, cũng không phải hoàn toàn không thể lay động, Tử Uyển, từ xưa đến nay có rất nhiều Thái hậu, nhưng không phải vị Thái hậu nào cũng phong quang vô hạn. Vấn đề ở chỗ ngươi có thể hay không nắm chắc kỳ ngộ có thể hay không!” Bùi Nguyên Ca nhàn nhạt nói: “Nếu bà ta không bức bách ta vào cung, ta tự nhiên sẽ kính bà, không đụng chạm bà. Nhưng nếu bà ta nhất định muốn bức ta đến tuyệt cảnh, tùy ý bà ta điều khiển thì dù là Thái hậu...”

Bùi Nguyên Ca không tiếp tục nói hết nhưng mâu quang rét lạnh này đã nói lên tất cả.

Kiếp trước nàng luôn là con rối trong tay người khác, mặc người ta bài bố, cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm. Kiếp này trùng sinh, nàng thề sẽ không để người khác khống chế, cho dù người kia là Thái hậu cao quý cũng không ngoại lệ. Nếu ai còn muốn chi phối điều khiển nàng, nhất định phải trả giá thật nhiều!

Nhìn cặp ngươi tối đen u ám của Bùi Nguyên Ca, tươi cười hời hợt, ôn tĩnh lại nghiêm nghị giống như không sợ hãi bất luận kẻ nào, có thể đánh ngã bất luận kẻ nào. Tử Uyển bỗng nhiên có loại cảm giác, tiểu thư của nàng tuy chỉ là đích nữ Thượng Thư phủ, mới có mười ba tuổi nhưng lại không cho phép người nào tùy ý xoa nắn. Cho dù đối phương là Thái hậu, cũng không có khả năng tùy ý thao túng nhân sinh của tiểu thư!

Tiểu thư như vậy, có lẽ đời này có gian nan, nhưng sau cùng nhất định sẽ hạnh phúc.

Nhất định!

Dựa theo Bùi Nguyên Ca suy đoán, hai sọt hoa quả tươi này đại biểu tình thế bắt buộc Thái hậu tạo cho nàng, chẳng những muốn cưỡng bức, càng muốn nàng cam tâm tình nguyện để Thái hậu sở dụng. Như thế không bao lâu nữa, Thái hậu nhất định sẽ tuyên triệu nàng vào cung, cưỡng bức lợi dụ, theo đà đó, dùng hết các thủ đoạn để cho nàng nghe lời. Đương nhiên, vì có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, đồng thời cũng sẽ tuyên triệu Bùi Nguyên Hoa cùng vào cùng, làm cho tỷ muội hai người tranh chấp, Thái hậu ngư ông đắc lợi.

Quả nhiên, không quá vài ngày, Thái hậu hạ ý chỉ tuyên triệu Bùi Nguyên Ca và Bùi Nguyên Hoa vào cung ở.

Điều này càng nghiệm chứng lời nói của Bùi Nguyên Ca, Tử Uyển tức khắc bội phục tiểu thư sát đất, trong lòng cũng hơi yên ổn chút. Nếu nói, tâm tư và hành động của Thái hậu đều có thể bị tiểu thư nhìn thấu, vậy tức là khi tiểu thư đối mặt Thái hậu cũng sẽ không quá rơi xuống hạ phong rơi xuống hạ phong, sự tình còn có đường sống cứu vãn.

Bởi vì là vào cung ở, Thái hậu cố ý ân chỉ, cho phép hai người mang nha hoàn bên người vào cùng, để tránh không quen.

Người khác đều chỉ cảm thấy Thái hậu đối xử với tỷ muội Bùi thị ân sủng không ngớt, Bùi Nguyên Ca lại hiểu, đây là Thái hậu đi trước, cưỡng bức lợi dụ nàng đồng thời cũng nghĩ biện pháp đả động người bên người nàng, chậm rãi thay đổi tâm tư các nàng. Cứ như vậy, lần này vào cung tuyệt sẽ không yên ả, nhất định sẽ gặp không ít chuyện, muốn dẫn nha hoàn vào đều phải cẩn thận cân nhắc thận trọng.

Tử Uyển trung thành tận tâm, lại biết y thuật, tất nhiên hữu dụng, tự nhiên là dẫn theo.

Mà một người khác, Bùi Nguyên Ca không chọn Mộc Tê mà lựa chọn Sở Quỳ trầm mặc ít lời. Dù sao địa phương như trong cung, nơi nơi đều là nhân tinh, hơi chút không cẩn thận đều có thể họa từ ở miệng mà ra, hoặc có tin tức gì liền tìm mọi cách tính kế. Sở Quỳ không giỏi nói chuyện không giỏi nói chuyện, cho nên mỗi lần nói chuyện đều đắn đo trong lòng rất nhiều lần, xác định không có vấn đề mới mở miệng, người như vậy không dễ dàng sinh sự, cũng không dễ dàng bị tính kế lợi dụng.

Lần này vào cung, đại khái sẽ có rất nhiều trận đánh ác liệt phải đánh, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.

Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Ca cẩn thận kiểm tra lại một lần những đồ dùng và trang phục mang vào cung, không cầu xuất sắc chỉ cầu không thất bại, xác định không có vấn đề lúc này mới từ bỏ.

So sánh với Bùi Nguyên Ca cẩn thận, Bùi Nguyên Hoa là hoàn toàn mừng rỡ như điên.

Vốn cho là Thái hậu chỉ coi trọng Bùi Nguyên Ca, cố gắng của nàng đều hóa thành bọt biển, hoàn toàn đã bị Thái hậu quên mất. Không nghĩ tới lần trước Nam Phương tiến cống hoa quả tươi, Thái hậu cũng ban cho nàng, điều này đã khiến nàng cực kỳ vui sướng, lần này lại đồng thời lại đồng thời tuyên nàng vào cung cùng Bùi Nguyên Ca? Bùi Nguyên Ca là Thái hậu chọn, nàng lại có đãi ngộ tương đồng Bùi Nguyên Ca, điều này có nghĩa là gì?

Tim Bùi Nguyên Hoa nhảy bang bang, xem ra, Thái hậu cũng có ý phong nàng làm phi....

Đãi tuyễn bị xoát, tưởng chừng như là không còn cơ hội vào cung làm quý nhân, không ngờ đi mòn gót giày chẳng gặp được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu, trên thọ yến Thái hậu để nàng bắt được cơ hội khiến Thái hậu nhớ kỹ nàng. Lần này nàng nhất định phải cẩn thận cung đình cơ hội, cần phải bám lấy Thái hậu, trở thành phi tần. Đến lúc đó lấy tài mạo của nàng, lại có Thái hậu nâng đỡ, nhất định có thể ngạo thị cung đình.

Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Hoa càng chăm chú chọn lựa trang phục trang sức, chuẩn bị trang dung tắm rửa ăn mặc trong cung.

Nàng muốn để Thái hậu biết được, nàng tốt hơn, thích hợp hơn Bùi Nguyên Ca!
Bình Luận (0)
Comment