[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 1 - Chuong 1

Cuối xuân, bên bờ hồ liễu rũ xuống, một cái ghế tựa dùng da lông trắng như tuyết trải lên đặt chỗ bóng mát dưới cây liễu.

Hoàng Chiêu Nguyệt lười biếng nằm trên ghế tựa, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn, bánh hoa đào đặt trên bàn dài bên cạnh lập tức tự động bay vào bên miệng nàng.

Hoàng Chiêu Nguyệt cầm lấy miếng bánh ngọt đó, chậm chạp thưởng thức, thậm chỉ còn thoải mái trở mình, ý động một cái, mở kính Linh thông ra.

Kính Linh thông là một cái gương lớn chừng bàn tay mang theo phong cách cổ xưa, phía sau toàn một màu đen, còn có dấu hiệu của Vân Cảnh Thánh địa. Bề ngoài bóng loáng vô cùng, giống như mặt nước vậy.

Vật này là năm năm trước từ đại tông Vân Cảnh thánh địa lợi hại nhất của Vân giới đi ra, từ đây lưu truyền rộng rãi ở Vân giới, dùng để các tông môn lớn nhỏ liên lạc tình cảm, nói chuyện bái quái.

Nói tóm lại, kính Linh thông này cứ như vậy truyền ra Vân giới.

Chẳng qua giá trị của vật này không rẻ, một cái kính Linh thông cần một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, cũng chỉ có tu sĩ có tu vi Khai Thiên cảnh mới có thể nhỏ máu nhận chủ.

Nhờ vào phúc của sư tôn Minh Lê, Hoàng Chiêu Nguyệt – phế vật cá mặn trong mắt mọi người mấy khẽ khàng lấy được một cái.

Nàng quen việc dễ làm mở kính Linh thông ra, sau một trận gợn sóng xuất hiện, một trang bìa rõ ràng phủ đầy chữ màu đen xuất hiện.

Bên trong kính Linh thông chia làm mấy tầng. Ví dụ như nơi dành cho các tiểu tu sĩ mới tu tiên, bên trong là các loại kinh nghiệm gặp bình cảnh tu tiên do đông đảo tu sĩ tổng kết.

Thường xuyên còn có người đặt câu hỏi bên trong, những tu sĩ tốt bụng khác sẽ giải đáp câu hỏi đó.

Trừ mảng cung cấp giải thích nghi hoặc về tu luyện cho tu sĩ ra, còn có chuyện không bình thường ở Vân giới, gọi là Nhân Ma tụ tập.

Mảng Nhân Ma tụ tập đều là hội tụ các tu sĩ Nhân tộc và Ma tộc cao cấp mắng nhau. Mặc dù số lượng Ma tộc khổng lồ, nhưng chỉ có Ma tộc cao cấp mới có thần trí và suy nghĩ, cho nên chiến trường mắng chửi bình thường lấy thắng lợi của Nhân Tộc chấm dứt.

Hoàng Chiêu Nguyệt dùng ngón tay vẽ trên mặt kiếng, lướt qua mấy mảng, dừng lại trên mảng “Chuyện của các đại tông môn”, nàng nhấn vào, tìm được tông môn Vân Kiếm Phái của mình.

Nàng là đệ tử Vân Kiếm Phái, ở mảng tông môn này cũng chỉ có thể vào Vân Kiếm Phái, nhìn các trưởng lão đệ tử sư môn khoác lác mỗi ngày.

Nhấn vào ba chữ Vân Kiếm Phái, một trận gợn sóng xuất hiện, lúc đi vào ba chữ Vân Kiếm Phái trên mặt gương biến thanh [ Vân Kiếm Phái từ xưa đến nay].

Đề tài treo cao nhất có độ thảo luận nóng như lửa.

[Kinh nhạc! Tiên Linh bí cảnh sắp xuất thế!]

Hoàng Chiêu Nguyệt cũng có nghe lời đồn về Tiên Linh bí cảnh, nhấn đi vào bắt đầu lướt xem.

[Tô Tô: Tiên Linh bí cảnh là ba ngàn năm trước Vân Sinh tiền bối còn sống lưu lại, mỗi ngàn năm xuất hiện một lần! Mỗi khi xuất hiện có trăm tu sĩ có thể vào trong đó lấy được bí bảo, tăng lên tu vi! Mời các vị đồng môn cố gắng tu luyện, để cho chúng ta cùng nhau đi vào bí cảnh!]

[Sênh Tiêu: Nhất định! Lúc này còn không nắm chắc tu luyện? Thời không đợi ta!]

[Chi Tử Vu Quy: Đệ tử không để tông môn thất vọng, xông vào một trăm hạng đầu, lấy được bí bảo!]

[Trong lòng không đạo lữ, rút kiếm tự nhiên thần: Đệ tử cũng sẽ tu luyện! Không vào hạng một trăm suốt đời hối hận!]

Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn bốn cái đầu tiên, nhất là cái thứ tư, khóe miệng dính bánh ngọt hơi co rút lại.

Nàng đưa tay lấy ra quả trám ngọt chua đặc biệt của Vân Kiếm phái, dùng ống hút uống một ngụm an ủi.

Tô Tô, Sở Lan – chưởng môn của Vân Kiếm Phái. Sênh Tiêu, Mộc Sênh – phong chủ Thiên Thủy của Thiên Thủy Kiếm, Chi Tử Vu Quy, Lục Chi Quy – phong phủ Lục Hợp của Lục Hợp kiếm.

Còn cuối cùng “Trong lòng không đạo lữ, rút kiếm tự nhiên thần” chính là sư tôn cô đơn của nàng, Minh Lê phong chủ Vô Tình Phong.

Vì khích lệ đệ tử môn hạ tu luyện, chưởng môn, các phong chủ lại động loạt giữ chức làm thủy quân?

Hoàng Chiêu Nguyệt uống hết một nửa quả trám, cũng đã kéo đến đáy của đề tài này, nàng vừa định ở dưới đáy viết một câu trả lời tình cảm mãnh liệt vừa thêm nước cho chủ đề này, đột nhiên xa xa ở bờ sông đối diện vang lên một giọng nói trong trẻo: “Đại sư tỷ.”

Nàng để kính Linh thông xuống, trở mình nhìn ra bên ngoài, xa xa nhìn thấy một đám đệ tử Vân Kiếm Phái đạp nước đi đến.

Tay áo tung bay, sóng biếc không dấu vết, lụa mỏng màu tìm nhạt không có dính một chút nước nào, chính là một bức họa ngày xuân.

Ánh mắt trời vừa vặn, Hoàng Chiêu Nguyệt thấy có chút buồn ngủ.

Nàng nhìn Sở Thanh – con gái của Chưởng môn cầm đầu đám người, trong lòng mơ hồ có mấy phần không ổn, thầm nghĩ mình thật vất vả mới có ngày nghỉ cũng không thể bị làm rối được.

Sở Thanh bay vượt qua hồ nước, đạp hai bước trên không trung, rơi xuống cách chỗ Hoàng Chiêu Nguyệt ba bước, nhìn bộ dạng không xương dựa vào ghế tựa của nàng, hơi nhíu mày nói: “Đại sư tỷ, ngày mai là ngày lịch luyện của Giản cốc, ngươi có đi không?”

Hoàng Chiêu Nguyệt từ chối: “Không đi.”

Sở Thanh không nói nữa, chẳng qua trong mắt rất phức tạp, có chán ghét tăng lên, có áy náy vụt qua rồi biến mất, cũng có chút thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Chiêu Nguyệt nhìn ánh mắt thay đổi của nàng ta, lại hút hai ngụm nước quả trám.

Sư đệ đứng phía sau cực kỳ chán ghét: “Sở sư tỷ, đừng để ý đến Đại sư tỷ nữa, chưởng môn và Minh Lê sư thúc cũng không quản được nàng, chúng ta để ý làm gì?”

Sở Thanh cúi đầu trầm mặc, qua mấy hơi thở, lạnh đạm nói: “Là chính ngươi không đi.”

Ngay sau đó gật đầu nói với mấy sư đệ sư muội: “Chúng ta đi thôi, nhanh chóng lịch luyện tăng cường tu vi, chuẩn bị cho Tiên Linh bí cảnh.”

“Vâng.”

Mấy người vẫn như lúc đến, đạp nước mà đi.

Vượt qua sông, bên kia bờ sông, có mấy đệ tử vừa đi vừa xì xào bàn tán.

“Gỗ mục không thể khắc, bùn nát đỡ không nổi tường, Nhị sư tỷ cần gì phải tự mình mời loại phế vật như vậy?”

“Đúng vậy đúng vậy, loại phế vật này sao có thể xứng làm Đại sư tỷ của chúng ta? Nếu không phải năm đó Vô Tình phong…”

“Im miệng!” Sở Thanh khiển trách, “Đừng có nói như thế , Đại sư tỷ chính là Đại sư tỷ của chúng ta!”

Bình Luận (0)
Comment