[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 2 - Chuong 2

Cách một bờ sông, bọn họ cho là phế vật Hoàng Chiêu Nguyệt không nghe được, ai ngờ nàng nghe được rõ ràng.

Hoàng Chiêu Nguyệt hơi cong môi, hơi mỉm cười. Nàng thi triển linh khi dán cho mình một tầng mặt nạ thực vật thiên nhiên, lạnh lão, kín kẽ, rất thoải mái.

Ngày nghỉ khó có được nha!

Phải hưởng thụ thật tốt.

“Chiêu Chiêu, đến lúc đến lượt ngươi làm mọi ngươi kinh diễm rồi!” Một bóng người khoác áo màu xanh đi ra từ sau cây liễu.

Hoàng Chiêu Nguyệt đắp mặt nạ, nhắm mắt lại, bịt tai không nghe.

“Ai? Ngươi đừng…” Minh Lê còn chưa nói hết, Hoàng Chiêu Nguyệt đã nâng tay trước ngực làm dấu gạch chéo, sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm bản gỗ trên đó có viết bốn chữ màu đen “Hôm nay là ngày nghỉ”.

Minh Lê nhịn cười.

“Chiêu Chiêu, năm đó sư tôn thật vất vả từ thiên lôi cứu được ngươi. Ngươi tỉnh lại còn nói với sư tôn muốn len lén rèn luyện làm cho mọi người kinh diễm, hôm nay chính là một cơ hội tốt, tham gia tông môn thi đấu, ngày sau trong một trăm người tham gia Tiên Linh bí cảnh nhất định sẽ có tên ngơi.

“Thôi đừng.” Hoàng Chiêu Nguyệt làm ra động tác tay Nhĩ Khang: “Sợ là Sở Thanh kia sẽ vô cùng hận ta. Mười năm trước đi ra từ thiên lôi đã thiếu chút nữa muốn mạng nhỏ của ta. Mười năm sau lỡ nàng ta bị đả kích, không chừng muốn nghĩ ra chiêu gì mới hại ta.”

Minh Lê than thở một tiếng: “Ai bảo Chiêu Chiêu của chúng ta vận may tốt, thiên phú tu luyện lại hiếm có, thuở nhỏ khắp nơi áp trên đầu Sở Thanh làm cho người ta hận chứ!”

Y thuộc như lòng bàn tay, bắt đầu đếm: “Chiêu Chiêu được sư tôn mang về, từ năm tuổi bắt đầu tu luyện, chẳng qua một ngày đã bước vào Luyện khí, đánh vỡ kỹ lục một tháng vào luyện khí của Sở Thanh – thiên tài được mọi người trong tông môn khen ngợi. Ba tháng sau đã Luyện khí trung kỳ, lại ba tháng sau tiến vào Trúc Cơ. Ở giai đoạn Luyện Khí, Chiêu Chiêu của chúng ta chỉ cần nửa năm. Mà Sở Thanh kia vất vả khoảng hai năm mới vào Trúc Cơ.”

“Lại qua hai năm rưỡi, Chiêu Chiêu tám tuổi từ Trúc Cơ nhảy vào Khai Thiên cảnh, trở thành người Tu tiên chân chính, khi đó Sở Thanh còn là một tiểu Trúc cơ, cách Khai Thiên cảnh còn rất xa, khắp nơi đều bị Chiêu Chiêu đè đầu, thật là thê thảm nha! Không ngờ tới bây giờ vẫn bị Chiêu Chiêu áp chế, nếu là biết, chẳng phải sẽ tức chết sao?”

Hoàng Chiêu Nguyệt nghe ra được sự cười trên đau khổ của người khác của Minh Lê, nàng có chút bất đắc dĩ, tiếp tục phơi nắng.

Nàng thoải mái thở dài: “Sư tôn, hai thầy trò của chúng ta đều là người không có bối cảnh không có hậu đài gì cả, không bằng cứ ở Vân Kiếm Phái ăn uống chờ chết dưỡng lão trước thời hạn. Còn về chuyện tu luyện, toàn là vì tự vệ, dù sao tu sĩ Vân giới như đầm rồng hang hồ, Ma tộc vẫn còn đang nhìn chằm chằm.”

Đây là Hoàng Chiêu Nguyệt mười năm trước bị thiên lôi đánh đi tới thế giới hiện đại ngộ ra được. Cái thế giới kia nàng không cần tu luyện, cũng không cần kỹ năng, không có nguy hiểm bị người giết, sau khi vui vẻ nằm ngang năm năm, vào một đêm hè cuồng phong bão táp, lại bị thiên thôi đánh trở về.

Súng bắn chim đầu đàn.

Trước kia không thu liễm, ánh sáng quá chói mắt, lúc này mới để cho Sở Thanh – một thiên chi kiêu nữ có hận ý với nàng khắp nơi, thiếu chút nữa mất mạng nhỏ.

Cho nên sau khi Hoàng Chiêu Nguyệt phát hiện mình bị thiên lôi đánh ở hiện đại năm năm nhưng ở Vân giới chỉ mới qua nửa năm, nàng lập tức vô cùng thản nhiên trở thành cá mặn ăn no chờ chết trong mắt tất cả mọi người. Từ mười năm trước, thậm chí tu vi không tiến còn lùi, từ Khai Thiên cảnh ngã xuống đến Trúc Cơ trung kỳ.

Tất nhiên đây là pháp bảo của Minh Lê giúp nàng che giấu tu vi.

Minh Lê cẩn thận suy nghĩ một phen: “Ừm, Chiêu Chiêu nói có lý. Cho nên ngày mai chúng ta luyện tập Chuyển Hoàn Đan được không?”

Hoàng Chiêu Nguyệt: “…”

Nàng yên lặng từ trong nhẫn trữ vật, xóa hàng chữ màu đen trên tấm bảng gỗ, phía trên lại viết một hàng chữ khác: “Ngày mai cũng nghỉ ngơi”.

Minh Lê thấy vậy bị chọc cho vỗ tay cười lớn.

Sư tôn thúc giục tu luyện như giục hồn đã đi rồi, Hoàng Chiêu Nguyệt tháo mặt nạ trên mặt, dùng một Thuật thanh tẩy rửa mặt sạch sẽ.

Nàng bị ánh nắng chiếu cho ấm áp, tìm ra hai phiến lá mềm mại bện thành cái chụp mặt, tìm một tư thế thoải mái nhất tiếp tục yên bình ngủ, tiến hành hạng mục năm ngày làm nghỉ hai ngày.

Toàn bộ Vân Kiếm phái, bởi vì Tiên Linh bí cảnh mà bận rộn trên dưới, các đệ tử khắc khổ tu luyện, chỉ có Hoàng Chiêu Nguyệt là nằm ở Vô Tình Phong, thảnh thơi nằm ngủ.

Minh Lê bị chưởng môn Sở Lan triệu đến, không ít phong chủ khác cũng đang ngồi chỉnh tề.

Sở Lan ngồi ghế đầu nhìn về phía Minh Lê: “Chiêu Nguyệt vẫn không muốn tu luyện?”

Minh Lê lộ ra vẻ mặt sầu khổ, than thở một tiếng: “Chưởng môn, ngươi cũng biết, tai nạn thiên lôi khủng bộ năm đó, quả thật làm cho ái đồ đối với tu luyện sinh lòng sợ hãi… Hôm nay nàng chỉ có thể dựa vào chuyện ăn uống vui đùa mới có thể hóa giải được bóng ma không thể lau sạch trong lòng, ai.”

Sở Lan biết nguyên nhân bên trong đó, trong lòng có áy náy, lắc đầu nói: “Cứ theo đứa bé kia đi, ngày sau muốn ăn cái gì muốn chơi cái gì, cứ nói thẳng với tông môn, cứ trừ ở Vân Kiếm Phong ta.”

Minh Lê vội vàng cúi đầu che giấu ý cười: “Cảm ơn trưởng môn.”

Hai phong chủ khác chỉ cho rằng trong lòng Minh Lê khó chịu, cũng dồn dập lộ ra thương tiếc.

Dù sao thiên tài giống như Hoàng Chiêu Nguyệt, mấy trăm năm Vân giới chưa chắc có thể xuất hiện được một người, nếu không năm đó cũng không thể được tiền trưởng môn Minh Lê thu thành đệ tử truyền thừa duy nhất được?

Nếu không phải chuyện bất ngờ kia… Thật đáng tiếc.

“Sư huynh, lần này ngươi gọi chúng ta đến, chính là muốn nói chuyện của Tiên Linh bí cảnh?” Nữ tử áo tím hỏi.

“Đúng là vì Tiên Linh bí cảnh.” Sở Lan gật đầu: “Dựa theo dự đoán của một ngàn năm trước, hôm nay chắc là ngày Vân Sinh tiên giới xuất hiện, tiếp đó hạ xuống một trăm vị trí, sau khi các tông môn thi đấu, đệ tử đạt được hạng trước một trăm sẽ có tư cách đi vào tiên cảnh. Nhưng hôm nay, Tiên Linh bí cảnh lại chậm chạp chưa xuất hiện.”

“Thời gian ngàn năm luôn có chênh lệch, có lẽ khoảng trong hai ngày nay.” Lục Chi Quy nói.

“Lục sư đệ nói có lý, hiện tại Tiên Linh bí cảnh sắp hạ thế. Vân Kiếm Phong, Thiên Thủy phong, Lục Hợp phong…” Sở Lan có chút khó xử nhìn Minh Lê, nói tiếp, “Bốn phong này chúng ta cần tổ chức một cuộc lịch luyện cho nhóm đệ tử ưu tú, ma luyện tự thân, tranh thủ lấy được vị trí đi vào tiên cảnh!”

Vì vậy, bốn người bắt đầu bàn bạc người được chọn tham gia đội ngũ lịch luyện.

Mặc dù Vân Kiếm phái không phải đại tông môn gì, nhưng ở trong Vân giới phía Nam cũng là một tông môn trung đẳng, có không ít đệ tử tư chất tốt.

Trong đó nổi bậc nhất chính là Sở Thanh, hai mươi tuổi, cũng đã sắp chạm vào cảnh giới Minh Tâm.

Càng bởi vì như vậy, các phong chủ càng tiếc cho Ngu Thư Dao.

Hôm nay trong tông môn có rất nhiều đệ tử đã đột phá cảnh giới Khai Thiên, Hoàng Chiêu Nguyệt bị thụt lùi tu vi đến Trúc cơ trung kỳ, tất nhiên sẽ không có chỗ để tham gia tiểu đội ra ngoài lịch luyện.

Hoàng hôn ngã về tây, từng đám mây hồng phủ kín bầu trời, bia đá ở chỗ cửa vào Vân Kiếm phong dán một bảng danh sách hai mươi đệ tự sắp được Lục Chi Quy dẫn đi ra ngoài lịch luyện.

Vị trí thứ nhất: Sở Thanh

Vị trí thứ hai: Trương Hiểu Phong

Vị trí thứ ba: Hoành Diễm

Vị trí thứ tư: Trình Tuyết

Vị trí thứ hai mươi: Thành Dực

Các đệ tử của các phong đi qua, đồng loạt tụ ở của vào Vân Kiếm Phong nhìn bảng xếp hạng.

Sở Thanh được các sư đệ sư muội vây quanh, thấy tên mình ở vị trí thứ nhất, không nhịn được hơi cong môi.

Trương Hiểu Phong nhìn lướt qua danh sách, không nhịn được tung tăng nói: “Nhị sư tỷ, phía trên không có tên của Hoàng Chiêu Nguyệt! Xem ra chưởng môn và các phong chủ đã hoàn toàn vứt bỏ Hoàng Chiêu Nguyệt rồi!”

Hoành Diễm chính là sư đệ chán ghét Hoàng Chiêu Nguyệt nhất, cậu ta hừ một tiếng: “Sớm nên buông thả loại phế vật vô dụng đó rồi Nàng ta có chỗ nào xứng làm Đại sư tỷ của chúng ta!”

“Hoành Diễm!” Sở Thanh rầy một tiếng, nhưng trong mắt lại không có bất kỳ ý trách cứ nào.

Hoành Diễm là đệ tử nhỏ nhất chưởng môn nhân, ỷ vào tuổi còn nhỏ có thiên phú cao, nghe được tiếng la này mặt đầy phẫn uất, không muốn sửa lại.

Sở Thanh chỉ đành sờ đầu dỗ dành cậu ta: “Được rồi, Hoành Diễm, lần sau không nên nói như vậy.”

Hoành Diễm cúi đầu lẩm bẩm: “Sở sư tỷ, ngươi là quá mức lương thiện.”

Bình Luận (0)
Comment