Tuyệt Tình phong.
Hoàng Chiêu Nguyệt ngủ suốt cả một buổi chiều, cả khuôn mắt nhỏ nhắn hồng hào giống như đã uống đủ nước. Nàng lấy chụp mắt xuống, hơi ngồi dậy, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra nước lê ướp lạnh, dùng ống hút uống một ngụm, vẻ mặt giãn ra.
Nàng mở kính linh thông ra, thong thả lướt xuống mảng cuối cùng tên là Thiên địa ảo tưởng. Vừa mở ra, bìa đủ mọi màu sắc đập vào mắt.
Hoàng Chiêu Nguyệt mở [Hai ba chuyện của ta và Vân Cảnh tôn giả không thể không nói] mới nhất, nhìn cũng có chút hứng thú. Nghe nói vị viết bài này là đệ tử của Vân Cảnh thánh địa, cho nên viết về Vân Cảnh thánh địa đặc biệt chân thật.
“Tiểu Chiêu Chiêu.” Minh Lê thần không biết quỷ không hay hiện thân, vứt lệnh bài màu tím trong tay đến, “Lệnh bài này là chưởng môn cho ngươi, nói ngày sau ngươi muốn ăn cái gì muốn chơi cái gì, cứ dùng lệnh bài này đi đến phòng thu chi của Vân Kiếm Phong.”
“Tốt quá!” Vào giờ phút này Hoàng Chiêu Nguyệt lộ ra tốc độ có chút không thích hợp với một con cá mặn, gần như lấy tốc độ không có tàn ảnh, đưa tay nhận lấy lệnh bài: “Sư tôn, chúng ta có thể mua thoại bản mới nhất, gần đây Linh Thiện đường mới nghiêng cứu ra món mới, móng heo thủy tinh nướng, nghe nói món kia là heo nuôi trăm năm, không nói đến mùi vị thịt ngon, ăn còn có thể tăng trưởng linh khí.”
Minh Lê nhìn thấy nàng lộ ra thủ đoạn kia, còn chưa kịp cười xấu xa, nghe câu kế tiếp của nàng đã không nhịn được rồi.
Y tê một tiếng, nuốt nước miếng: “Vậy bây giờ chúng ta đi ngay nếm thử?”
Vì vậy Hoàng Chiêu Nguyệt và Minh Lê, hai thầy trò đi ngay đến Linh Thiện Đường của Vân Kiếm phái, gọi mười móng heo thủy tinh, tất nhiên, không cần phải tính tiền rồi.
Tổng cộng năm trăm linh thạch hạ phẩm ghi vào sổ sách của Vân Kiếm phong, tương đương với một nửa giá của kính Linh Thông, cực kỳ xa xỉ.
Hai người ăn xong, còn nhân tiện mỗi người gọi một ly trà xanh trăm năm đắt tiền nhất của Linh Thiện đường, hài lòng đi ra khỏi Linh Thiện đường.
Mấy người Sở Thanh đang dùng cơm ở Linh Thiện đường, Hoành Diễm nhìn toàn bọ quá trình hai thầy trò ăn hết mười móng heo thủy tinh cùng với trà xanh đắt tiền, nhìn bóng lưng đi nghênh ngang của bọn họ, suýt nữa bẻ gãy đũa cầm trong tay.
Cậu ta tức giận nói: “Rốt cuộc không biết sư tôn nghĩ như thế nào? Lại cho phế vật kia lệnh bài tùy ý tiêu linh thạch của Vân Kiếm Phong. Hẳn là ỷ vào ân tình mà người đi trước của Tuyệt Tình phong góp nhặt được, trái lại ta muốn xem thử phế vật kia tiêu hết ân tình, có thể phách lối đến khi nào!”
Sở Thanh không ngẩng đầu, chỉ kẹp một miếng thịt bỏ vào chén của Hoành Diễm: “Hoảnh sư đệ, đừng truy cầu mấy vật ngoài thân đó. Tự thân mạnh mẽ mới quan trọng nhất. Hơn nữa, năm đó đúng là Vân Kiếm Phái của chúng ta thiếu không ít ân tình của Tuyệt Tình phong. Hôm nay Đại sư tỷ chỉ còn lại vật ngoài thân, chúng ta đừng đừng khắc khe với nàng.”
Hoành Diễm hừ một tiếng, cũng không phản bác.
Bên ngoài Linh Thiện đường, hai thầy trò Tuyệt Tình phong uống trà xanh đậm đặc trăm năm, vô cùng sung sướng, chậm rãi tản bộ trở về Tuyệt Tình phong của bọn họ.
Trên đỉnh núi Tuyệt Tình phong, đứng sừng sững một ngôi mộ màu xanh thật cao, trên đó khắc rậm rạp chẳng chịt tên người bằng chữ nhỏ.
Phía trên đều là các sư huynh sư tỷ của Hoàng Chiêu Nguyệt chết vì bảo vệ Vân Kiếm Phái… À không, là tên của các sư đệ sư muội.
Hoàng Chiêu Nguyệt là đệ tử truyền thừa duy nhất mà Minh Lê – tiền nhiệm Chưởng môn thu nhận, do bối phận, lúc nàng còn là một đứa con nít, đã là Đại sư tỷ của mọi người rồi.
Hoàng Chiêu Nguyệt không có ấn tượng gì đối với những sư đệ sư muội này, chẳng qua mỗi lần thấy bia mộ, vẫn sẽ khom người hành lễ.
Mình Lê cười gọi nàng: “Đi thôi.”
Đúng vào lúc này, trong thiên địa bỗng nhiên vang lên một tiếng ầm, ánh sáng mờ ảo còn chưa tản ra, chính giữa xuất hiện bóng dáng của một tòa Tiên cung.
Ngay sau đó.
Một quyền trục màu vàng sáng lạn to lớn nằm ngang giữa thiên địa, chậm rãi trải ra, đồng thời tiếng ầm ầm vang vọng các nơi của Vân giới.
[Tiên Linh bí cảnh, Bảng Xếp Hạng Thiên Địa xuất hiện! Năm vị thiên kiêu một trăm tuổi trở xuống của Vân giới, dựa theo thực lực xếp hạng, mỗi tháng có thể dành được khen thưởng của Bảng Xếp Hạng Thiên Địa! Mất đi tu vi hoặc chết, thiêu kiêu có xếp hạng thấp sẽ được nâng lên, sau ba năm năm người đó sẽ tiến vào Tiên cung lịch luyện!]
Sau đó quyển trục màu vàng sáng lạn mở ra, lộ ra bên trong trống rỗng.
Rất nhanh, nét mực đầu tiên xuất hiện ở phía bên.
Thiên địa dị biến, Vân giới chấn động.
Các thế lực tông môn lớn nhỏ trong Vân giới, mặc kệ là người hay ma, giờ phút này không ai không khiếp sợ nhìn lên bầu trời nhìn tòa Tiên cung như ẩn như hiện, cùng với quyển trục Bảng Xếp Hạng Thiên Địa màu vàng chói lọi kia.
Ánh sáng màu vàng ngày càng chói mắt.
Từng nét mực nhẹ nhàng rơi xuống.
Lúc này các tu sĩ của Vân Kiếm phái mặc kệ đang làm gì, tất cả đều thả công việc trong tay xuống, chăm chú nhìn quyển trục trên bầu trời kia.
Chưởng môn Sở Lan thanh thở một tiếng: “Chỉ có năm người… Toàn bộ Vân giới chỉ có năm người.”
Mộc Sênh ở bên cạnh hắn ta, cũng thở dài nói: “Năm người từ trăm tuổi trở xuống của Vân giới, sợ là đều là mấy vị thiên tài yêu nghiệt của Vân Cảnh thánh địa.”
Các đệ tử của Vân Kiếm Phái đều ngẩng đầu nhìn quyển trục màu vàng sáng rực trên không trung, trong mắt đều là mong chờ.
Nhất là Sở Thanh, trái tim đập như trống.
Ngay sau giờ Ngọ hôm nay, nàng ta đã đột phá cảnh giới Minh Tâm, trở thành một tu sĩ Minh Tâm cảnh. Chẳng qua Vân giới to lớn, thiên tài từ trăm tuổi trở xuống, nàng ta muốn có tên trong Bảng Xếp Hạng Thiên Địa này, hy vọng mong manh giống như mò kim đáy biển vậy.
Mặc dù biết mình không có hy vọng, nhưng Sở Thanh vẫn chăm chú nhìn vào Bảng Xếp Hạng Thiên Địa màu vàng xán lạn mê hoặc tầm mắt của người khác kia.
Toàn bộ Vân Kiếm phái, cũng chỉ có hai thần trò của Tuyệt Tình phong là thoải mái ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Thậm chí Hoàng Chiêu Nguyệt còn lấy dưa hấu trong nhẫn trữ vậy, tay hóa thành đao cắt dưa hấu thành hai nửa.
Nàng còn cắm hai cái muỗng sắt vào trong dưa hấu, đưa một nửa cho Minh Lê: “Sư tôn, ăn dưa.”