Minh Lê cười một tiếng, nhận lấy dưa đồng thời còn không quên hỏi: “Tiểu Chiêu Chiêu không ngại thì đoán tên mình sẽ ở vị trí thứ mấy trong Bảng Xếp Hạng Thiên Địa?”
Hoàng Chiêu Nguyệt thích ăn trái cây sau giờ cơm, lắc đầu nói: “Sư tôn nói đùa, Thiên Bản này là dành cho thiên tài từ dưới trăm tuổi của toàn bộ Vân giới, chút tu vi của, sao có thể lên bảng được?”
Minh Lê ăn một miếng dưa hấu, nụ cười trở nên sâu xa: “Vậy chúng ta cứ chờ xem.”
Hoàng Chiêu Nguyệt vẫn tự tin ăn dưa hấu, còn không quên trêu đùa: “Hai, đồ nhi là thua ở số tuổi, nếu không lớn thêm mấy chục tuổi cũng có thể để cho Tuyệt Tình phong của chúng ta nở mày nở mặt.”
Lúc này trên chỗ trống của quyển trục, đã có một chữ “Tên” xuất hiện.
Từng nét mực vẫn đang rơi xuống—
Ba chữ vị trí thứ năm mày đen như ẩn như hiện, cuối cùng khắc vào chỗ trống phía dưới Bảng Xếp Hạng Thiên Địa
Bên cạnh vị trí thứ năm, hai chữ màu đen “Kỷ Phù” xuất hiện.
Cùng lúc đó tiềng ầm ầm vang khắp Vân giới: “Vị trí thứ năm, Kỷ Phù, nhận được tiên khí Phục Ma cầm.”
Mấy chữ tiên khí Phục Ma cầm khắc phía sau tên Kỷ Phù.
“Sư tôn, ngài nhìn đi, Kỷ Phù, vị này chính là thiên tài của Vân Cảnh thánh địa năm năm trước ta đã nghe qua.” Hoàng Chiêu Nguyệt vừa xem náo nhiệt vừa ăn dưa, hưởng thụ thời gian thoải mái sau khi ăn, nàng thở dài nói: “Thiên tài bực này cũng chỉ mới xếp hạng thứ năm, ta nhất định càng không có hy vọng.”
Minh Lê không nói, chỉ mỉm cười với nàng.
Hoàng Chiêu Nguyệt biết sư tôn nhà mình chính là loại mong đồ đệ thành phượng, lập tức làm kinh diễm tất cả mọi người, nhưng nàng thật sự là xin miễn cho kẻ bất tài này. Nàng còn nghĩ chờ xem trong náo nhiệt Bảng Xếp Hạng Thiên Địa này, sẽ trở về nằm xuống xem phần mới nhất của “Hai ba chuyện của ta và tôn giả Vân Cảnh thánh địa không thể không nói”.
So sánh với sự bình tĩnh và ổn định của Hoàng Chiêu Nguyệt, nói chính xác là cá mặn sao cũng được, các nơi của Vân giới nhìn thấy tên người hạng năm cùng với khen thưởng mà khiếp sợ.
“Kỷ Phù! Là vị thiên tài của Thủy Ngô cung! Hai ngày trước từ trong Linh thông kính xem “Chuyện không bình thường của Vân giới”, có người nói nàng đã là nửa bước Phá Hư cảnh, hôm nay xem ra là thật ! Bảng Xếp Hạng Thiên Địa lại khen thưởng cho nàng một tiên khí!” Trương Hiểu Phong hoảng sợ nói.
Sở Thanh nghe được nửa bước Phá Hư cảnh, sắc mặt tái nhợt. Mặc dù nàng ta biết hy vọng của mình mỏng manh, nhưng chênh lệch to lớn như vậy vẫn làm cho nàng ta không nhịn được siết chặt quả đấm, thay đổi sắc mặt.
Hoành Diễm chú ý đến sắc mặt của Sở Thanh, hừ một tiếng với Trương Hiểu Phong: “Năm người có tu vi dưới trăm tuổi có gì hơn người? Sở sư tỷ hai mươi tuổi đã Minh Tâm cảnh, không phải vì nhỏ tuổi, nếu thêm thời gian, nhất định có thể vượt qua Kỷ Phù này!”
“Nhưng Kỳ Phù, năm nay chì mới hai mươi hai thôi.”
Vẻ mặt Trương Hiểu Phong hơi phức tạp, Hoành Diễm bị nghẹt thở, nhưng chỉ có thể nén cơn tức, không lên được cũng không xuống được.
Cuối cùng mặt đỏ lên, cũng không nói câu nào nữa.
Sở Thanh lại vì câu nói này mà càng khó chịu, rõ ràng tuổi tác không khác nhau lắm, nhưng chênh lệch lại khổng lồ như vậy.
Nàng ta bấu vào lòng bàn tay, khẽ nhấp môi, tiếp tục ngửa đầu nhìn về phía Bảng Xếp Hạng Thiên Địa đang hiện chữ đen kia.
Lúc này trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa đã xuất hiện vị trí thứ tư, hai chữ Thời Việt, tuyên bố ầm ầm xuất hiện: “Vị trí thứ tư, Thời Việt, ban thường tiên khí Giao Long đao.”
Tên Thời Việt này, mọi người đều cảm thấy xa lạ, sau khi trố mắt nhìn nhau, trao đổi tin tức thông qua kính Linh thông, cũng không có tin tức của người này, chỉ biết tên mà thôi.
Hoàng Chiêu Nguyệt cũng chưa từng nghe qua, chẳng qua nàng cũng không có hứng thú biết người này là ai, dù sao cũng không có quan hệ gì với nàng cả, vì vậy tiếp tục ăn dưa nhìn Bảng Xếp Hạng Thiên Địa.
“Vị trí thứ ba!” Theo tiếng ầm ầm rơi xuống của Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, tên họ của người này được từng nét mực viết nên, từng nét từng gạch rơi xuống, trên không dừng lại ba hơi thở, nặng nề khắc trên quyển trục.
“Linh Tu! Ban thưởng ngụy Thần khí Thanh Sơn thuẫn!”
Lúc cái tên này xuất hiện, toàn bộ Vân Cảnh thánh địa chấn động.
“Linh Tu? Đệ tử thân truyền nhỏ nhất của Tôn giả, lại chỉ xếp hạng ba?” Cung chủ Thủy Ngô cung cũng kinh ngạc nói.
“Hai năm trước Linh Tu đã bước vào Phá Hư cảnh, lợi hại như vậy cũng chỉ có hạng ba, vậy hạng năm của ta cũng không tệ lắm.” Kỷ Phù cầm tiên khí Phục ma cầm, tâm trạng cực tốt khảy hai giây đàn.
Thanh niên áo đen đứng thắng tắp ngoài cung điện, một ánh sáng màu xanh bay vào trong tay mình, hắn ta cầm Thanh Sơn thuẫn, cúi đầu nói với người bên cạnh: “Sư tôn, Linh Tu làm ngài thất vọng rồi.”
Trái lại nam nhân mặc trường bào trắng như tuyết lại không cảm thấy bất ngờ, y dịu dàng nói: “Người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên. Ngươi vẫn luôn làm rất khá, sư tôn không thất vọng. Chẳng qua hôm nay thiên tài Vân giới xuất hiện lớp lớp, muốn đi đường xa trên con đường Tu tiên này, ngày sau cần phải làm tốt hơn nữa.”
Thanh niên áo đen thi lễ một cái: “Vâng, sư tôn, Linh Tu nhớ kỹ.”
Một đám đệ tử của Vân Kiếm Phái đã thay đổi sắc mặt, có thể nói đối với bọn họ cái tên Linh Tu này như sấm bên tai.
Hoàng Chiêu Nguyệt vẫn không nhanh không chậm dùng muỗng ăn dưa hấu. Cái tên Linh Tu này nàng vẫn là ở trong “Hai ba chuyện ta và tôn giả Vân Cảnh thánh địa không thể không nói” biết được, nàng cắn dưa hấu nói: “Sư tôn, Linh Tu này hình như là đồ đệ của Tôn giả Vân Cảnh thánh địa đi?”
“Ừ.” Minh Lê gật đầu: “Người đã biết hắn, vậy có biết tu vi của hắn không?”
Hoàng Chiêu Nguyệt lắc đầu.
Minh Lê hơi nhướng mày, tâm trạng cực tốt xúc một muỗng dưa hấu không nói gì.
Hoàng Chiêu Nguyệt cảm thấy có chỗ không đúng, tiếng ầm ầm của Bảng Xếp Hạng Thiên Địa lại vang lên —
“Vị trí thứ hai, Bạch Xuy Tuyết, ban thường Bán Thần khí Cổ Phù bút!”
So với Linh Tu, ba chữ màu đen Bạch Xuy Tuyết xuất hiện, hào quang sáng rực rỡ hơn một chút, sau mấy hơi thở, nặng nề khắc trên quyển trục.
Hoàng Chiêu Nguyệt đang bưng một nửa dưa hấu, vừa ăn vừa cảm thấy Bảng Xếp Hạng Thiên Địa này thông báo quá chậm, lại giữ lại một phần dưa hậu cuối cùng, chuẩn bị xem vị trí thứ nhất, thuận tiện ăn xong nửa trái dưa hấu.