[Dịch] Ta Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Cá Mặn

Chương 5 - Chuong 5

Chỉ thấy trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa màu vàng xán lạn kia, vị trí thứ nhất dưới chữ “Tên” còn để lại một mảnh trống lớn.

Mượn ánh sáng mờ ảo cuối cùng của chân trời, bút mực của Bảng Xếp Hạng Thiên Địa sáng rực cũng bắt đầu viết—

Cùng lúc đó, tiếng ầm ầm cộng hưởng với thiên địa, giống như nổ tung bên tai tất cả mọi người: “Vị trí nhứ nhất, Hoàng Chiêu Nguyệt, ban thương Bán Thần khí Thần Hỏa kiếm!”

Miếng dưa cuối cùng trong tay của Hoàng Chiêu Nguyệt, rởt xuống.

Cái gì.

Hoàng gì?

Chiêu Nguyệt nào?

Hoàng Chiêu Nguyệt?

Hoàng Chiêu Nguyệt liên tiếp hỏi ba cầu hỏi, nàng hoảng hốt nhìn ba chữ to màu vàng rực rỡ thiếu chút nữa sáng mù mắt, lại hoảng hốt nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười của Minh Lê, chậm chạp nói: “Không phải, sư tôn, đây chắc là trùng tên trùng họ đi, có lẽ là người của đại tông môn nào đó—“

Hoàng Chiêu Nguyệt còn chưa nóng xong, một luồng ánh sáng đỏ thẫm chui vào trong lòng bàn tay của Hoàng Chiêu Nguyệt.

Hoàng Chiêu Nguyệt: Rớt áo choàng rồi!

Nàng mở lòng bàn tay ra, ánh sáng màu đỏ kia biến thành một trường kiếm đỏ thẫm, thân kiếm phát ra hàn quang lẫm liệt, chỗ chuôi kiếm điêu khắc một cái thần hỏa trông rất sống động, giống như một giây sau có thể nhảy ra vậy,

Nhất là trên thân kiếm, còn khắc ba chữ Thần Hỏa kiếm bằng chữ triện, rất sợ người ta không biết mình vậy.

Hoàng Chiêu Nguyệt yên lặng che mặt.

“Sư tôn, chuyện này…”

“Ha ha ha ha!” Minh Lê cười nghiêng ngã, cười nửa ngày mới ôm bụng dừng lại: “Rốt cuộc Tiểu Chiêu Chiêu của chúng ta cũng len lén làm mọi người kinh diễm rồi!”

“Không phải…” Hoàng Chiêu Nguyệt không bình tĩnh được, nàng vội vàng thu Bán Thần khí nóng phỏng tay này lại: “Bây giờ ta là lúc làm kinh diễm mọi người sao? Bây giờ là lúc ta khó giữ cái mạng nhỏ này đó!”

Minh Lê lau nước mắt vì cười quá nhiều: “Sao Tiểu Chiêu Chiêu lại nói lời này?”

Hoàng Chiêu Nguyệt còn chưa nói chuyện, tiếng ầm ầm của Bảng Xếp Hạng Thiên Địa lại tiếp tục: “Năm vị thiên kiêu của Vân giới, mỗi tháng Bảng Xếp Hạng Thiên Địa sẽ có một lần khen thưởng, ngày sau Bảng Xếp Hạng Thiên Địa còn sẽ theo tháng theo thứ tự công bố tuổi tác, xuất thân tông môn, tu vi. Thiên kiêu bị tụt tu vị hoặc là chết, thiên kiêu ở dưới sẽ được đưa lên! Sau ba năm năm người sẽ đi vào Tiên cung lịch luyện!”

Thanh âm này vừa nói xong, phía sau chỗ trống của “Tên” trên quyển trục Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, xuất hiện chữ “Tuổi” và “Tông môn” như ẩn như hiện.

Còn phía trên tên của nàng, là có một dấu ấn màu vàng chói sáng đặc biệt, thật sự làm cho người ta nhớ kỹ.

Hoàng Chiêu Nguyệt: “…” Tạm biệt, bây giờ nàng đã đi xa rồi.

Minh Lê như có điều suy nghĩ, vuốt cằm: “Nói như vậy, bây giờ đúng là Tiểu Chiêu Chiêu rất nguy hiểm, không bằng trước tiên chúng ta làm như vậy…”

Hai thầy trò tụm đầu lại, bắt đầu nói nhỏ.

Vân Kiếm Phong.

“Chuyện này không thể nào!” Sở Thanh khiếp sợ đến mất bình tĩnh, nhìn ba chữ Hoàng Chiêu Nguyệt màu vàng rực rỡ giống như khắc trong quyển trục Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, ngực phập phồng không ngừng: “Sao Hoàng Chiêu Nguyệt có thể đệ nhất được?”

“Phế vật kia lại là hạng nhất? Bảng Xếp Hạng Thiên Địa bị sai rồi đi?” Hoành Diễm không phục: “Nếu nàng ta có thể được hạng nhất, vậy ta cũng có thể!”

“Có lẽ, trước kia nàng ta đều là giả vờ.” Thiếu nữ áo tím bên cạnh nói.

“Không thể nào!” Sở Thanh nắm chặt quả đấm, “Nàng ta không thể nào giả bộ được, nếu như theo Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, nàng ta còn lợi hại hơn nửa bước Phá Hư cảnh, vậy vì sao còn giả bộ trước mặt chúng ta?”

“Chuyện này…”

Giống như đã tìm được chỗ khẳng định, Sở Thanh nói nhanh: “Nhưng nếu tu vi của Đại sư tỷ thâm hậu như vậy, gần với tu vi của các phong chủ, vậy nàng ta có lý do gì phải giấu diếm? Cho nên Hoàng Chiêu Nguyệt trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa không phải là nàng ta, hẳn là một người cũng có tên Hoàng Chiêu Nguyệt ở Vân Cảnh thánh địa, hoặc Thần Loan cung thôi!”

“Hừ! Vận may của phế vật kia thật tốt. Lại cùng tên với thiên tài chân chính! Nếu ta là nàng ta, giờ phút này nhất định sẽ xấu hổ sửa lại tên mới được.” Hoành Diễm nói.

Cậu ta nói xong, chỉ thấy Sở Lan và hai vị phong chủ đi xuống từ Vân Kiếm phong, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, bước chân ba người đều vội vả.

Hành động này giống như đã chạm vào thần kinh nhạy cảm trong đầu của Sở Thanh, nàng ta đưa tay ngăn lại: “Cha, cha muốn đi đâu?”

“Đi đâu?” Sở Lan cười ha ha: “Tất nhiên là đi chúc mừng Chiêu Nguyệt rồi. Lúc này không chỉ lấy được hạng nhất Bảng Xếp Hạng Thiên Địa đứng đầu tất cả thiên tài của đại tông môn, còn lấy được Bán Thần khí! Phải biết Vân Kiếm phái chúng ta chỉ có một tiên khí mà thôi. Trước kia ta cũng biết thành tựu tu luyện ngày sau của đứa bé Chiêu Nguyệt kia tuyệt đối sẽ không thấp, không ngờ đứa bé này lại len lén giấu diếm, cho tông môn một ngạc nhiên mừng rỡ như vậy.”

Sở Lan nói khẳng định như vậy, Sở Thanh lại không thuyết phục được mình, hốc mắt ửng đỏ, vẫn cắn răng kiên trì nói: “Không thể nào. Không phải nàng ta vẫn luôn là Trúc cơ trung kỳ, lười tu luyện sao, như thế nào có thể là hạng nhất của Bảng Xếp Hạng Thiên Địa?”

“Sở Thanh, im miệng!” Sở Lan kêu tên nàng ta, trong mắt là cảnh cáo: “Trước kia ngươi còn bé, ta không biết ngươi sẽ làm bừa, từ nay về sau ta nhất định sẽ tự mình trông coi ngươi.”

Sở Thanh biết ý của Sở Lan, trong lòng vừa tức giận vừa sợ hãi vì bị cảnh cáo, cùng lúc đó cảm giác khắp nơi bị Hoàng Chiêu Nguyệt đè trên đầu không thấy ánh sáng mặt trời khi còn bé lại xuất hiện.

Nàng ta vội vàng che giấu u ám trong mắt, chỉ có thể lui sang một bên.

Mọi người cùng nhau xuống núi.

Lúc đi qua chân núi Vân Kiếm Phong, bảng xếp hạng các đệ tử ưu tú được dáng trên bia đá của cửa ra vào, sau khi các đệ tử liếc nhìn, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn Bảng Xếp Hạng Thiên Địa xán lạng treo trên bầu trời kia, trên mặt lộ ra vẻ sùng bái hâm mộ.

Bình Luận (0)
Comment