Có đệ tử không nhịn được thấp giọng nghị luận: “Đại sư tỷ thật là lợi hại! Đứng đầu thiên tài một trăm tuổi trở xuống của Vân giới.”
“Ngươi vào phái trễ, ta nói cho ngươi, trước kia Đại sư tỷ đã là thiên tài, tu luyện gần một ngày đã bước vào Luyện khí, tám tuổi đã Khai Thiên cảnh rồi.”
“Vậy Đại sư tỷ thật lợi hại! Là đệ nhất thiên tài của Vân Kiếm phái chúng ta!”
“Bây giờ là đệ nhất thiên tài của Vân giới rồi!”
…
Các đệ tử phía sau nói chuyện rất nhỏ, những vẫn không tránh thoát được lỗ tai của Sở Thanh.
Tờ giấy dán trên bia đá giống như đang hung hăng đánh vào mặt nàng ta.
Đệ nhất Vân kiếm phái: Sở Thanh.
Đệ nhất Bảng Xếp Hạng Thiên Địa Vân giới: Hoàng Chiêu Nguyệt.
Sở Thanh cắt chặt răng, trong mắt là sự u ám sâu hơn.
Mười năm qua Tuyệt Tình phong chưa từng náo nhiệt như vậy, một đám đệ tử của Vân Kiếm phong, Thiên Thủy phong, Lục Hợp phong đồng lọt đi nhanh đến Tuyệt Tình phong, cầm đầu là Chưởng môn và hai vị Phong chủ.
Trên mặt Sở Lan là vẻ vui mừng không thể che giấu được, ở trong lòng đã suy nghĩ xong lời chúc mừng Hoàng Chiêu Nguyệt, lại không ngờ đến lúc đến đỉnh núi của Tuyệt Tình phong, lại nhìn thấy một hình ảnh quỷ dị như vậy.
Thầy trò Tuyệt Tình phong một người đứng một người ngồi.
Minh Lê nắm cây roi liễu mới vừa bẻ xuống, cực kỳ tức giận chỉ vào Bảng Xếp Hạng Thiên Địa treo trên chân trời, lại chỉ vào Hoàng Chiêu Nguyệt ngồi dưới đất bưng trà xanh trăm năm uống, trên mặt đầy vẻ chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nói: “Đều cùng là tên Hoàng Chiêu Nguyệt, ngươi nhìn vị thiên tài kinh thế kia đi, lại nhìn Linh Tu lẫy lững tiếng tăm của Vân Cảnh Thánh địa! Lại nhìn ngươi! Thiên phú tu luyện vô cùng tốt, cứ như vậy lãng phí mười năm!”
Minh Lê càng nói càng đau lòng, ôm đầu, khóe mắt ửng đỏ, tay cầm cành liễu cũng muốn đánh xuống.
Hoàng Chiêu Nguyệt vội vàng nói: “Sư tôn ngài chờ chút!”
Cành liễu dừng giữa không trung, sắc mặt Minh Lê hơi dịu một chút, hỏi: “Như thế nào? Là thay đổi chủ ý muốn bắt đầu tu luyện rồi?”
Hoàng Chiêu Nguyệt không lên tiếng, nàng hút mạnh mấy ngụm, uống cạn nửa ly trà xanh trăm năm cuối cùng, lại nhanh chóng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cải thảm làm từ lông yêu thú trăm năm, trải ra bãi cỏ thuận thế nằm xuống, sau đó quấn thảm xung quanh người, còn không quên nói: “Được rồi, sư tôn, ngài ra tay đi.”
Minh Lê: “…”
Mọi người của Vân Kiếm Phái: “…”
Nhìn Hoàng Chiêu Nguyệt bị tấm thảm bọc kín kẽ co thành một đoàn, ngay cả cọng tóc cũng không lộ ra ngoài, Minh Lê thiếu chút nữa không giả bộ được mà cười ra tiếng.
Y nhanh chóng ôm ngực ho khan mấy tiếng, giống như là bị Hoàng Chiêu Nguyệt làm cho tức giận tổn thương.
Sở Lan vội vàng bước nhanh đến hòa giải: “Minh Lê, ngươi và Chiêu Nguyệt là thầy trò nhiều năm, cho dù muốn thục giục nàng tu luyện cũng nên nói chuyện đàng hoàng. Hơn nữa trên người ngươi còn vết thường, đừng vì chuyện Bảng Xếp Hạng Thiên Địa và Chiêu Nguyệt mà tức giận.”
“Chưởng môn ngươi không biết.” Minh Lê quay đầu dùng roi chỉ vào bọc cuộn tròn kia, nhịn cười đến mức ngũ quan vặn vèo, “Rõ ràng thiên phú của nó không kém bất kỳ người nào, nhưng suốt mười năm lại không tu luyện! Hôm nay người cùng tên cùng họ của nó đều là đệ nhất Bảng Xếp Hạng Thiên Địa rồi! Ở trước mắt người ta, sợ rằng chỉ một kiếm đã làm nó tan biến rồi.”
Bộ dạng tức giận ngũ quan vặn vẹo của Mịnh Lê làm cho chúng đệ tử hưng phấn xông đến nhất thời trố mắt nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ.
Sở Lan hơi híp mắt nói: “Người đệ nhất trên Bảng Xếp Hạng Thiên Địa, thật sự không phải Chiêu Nguyệt?”
Minh Lê lắc đầu cười khổ: “Nếu thật sự là nó, bây giờ ta đốt pháo ăn mừng còn không kịp nửa là.”
Hoàng Chiêu Nguyệt yên lặng chui ra từ trong thảm, ân cần khuyên: “Sư tôn, bớt một chút dục vọng, mới có thể sống vui vẻ một chút.”
“Im miệng!” Minh Lê giận đến mức ném cành liễu qua, Hoàng Chiêu Nguyệt nhanh chóng vén thảm lên, cản cảnh liều lại.
Động tác thuần thục như vậy, nghĩ đến cũng không phải là lần đầu tiên bị đánh.
Trong mắt Sở Thanh lóe ánh sáng, nàng ta đi lên trước thi lễ nói: “Tỷ thí học hỏi, Sở Thanh có thể mời Đại sư tỷ chỉ điểm một chút hay không?”
“Không thể.” Hoàng Chiêu Nguyệt nằm dài trên thảm: “Một tu sĩ Khai Thiên cảnh như ngươi muốn khi dễ một Trúc cơ nho nhỏ như ta sao?”
Nói có lý chẳng sợ.
Sở Thanh nghẹt thở.
Nàng ta quan sát kỹ Hoàng Chiêu Nguyệt, giống như muốn nhìn thấu hoàn toàn người tên Hoàng Chiêu Nguyệt này.
Ai ngờ Hoàng Chiêu Nguyệt cũng không tránh ánh mắt của nàng ta, nàng đang suy nghĩ đợi một lát trở về muốn đốt huân hương mùi gì để ngủ.
Sở Thanh không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, chỉ thấp giọng nói một câu: “Đắc tội.”
Nàng ta quả quyết xuất thủ, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm chiếu sáng gò má của Sở Thanh, một đoàn kiếm quang tấn công Hoàng Chiêu Nguyệt.
Sở Lan nghiêng người, động tác chỉ chậm một giây, không ngăn cản công kích của Sở Thanh.
Chính vì động tác né người này của hắn ta, cũng cản lại Minh Lê ở bên cạnh.
Một tiếng “Ầm” vang lên, kiếm quang bổ vào một cái lồng bảo về hình bán cầu trong suốt, trong nháy mắt kiếm quang biến mất.
“Chiêu Nguyệt ngươi…” Sở Lan kinh ngạc.
Hoàng Chiêu Nguyệt vội vàng ngồi dậy, sợ vỗ ngực mình, nàng nâng tay ấn xuống viên hồng ngọc ở chính giữa vòng tay trên cổ tay, lồng bảo vệ trong suốt lại biến mất.
Nàng thu hồi lại thảm, ba bước thành hai bước trốn sau lưng Minh Lê, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Sư tôn, cũng may có pháp bảo phòng ngự mà ngài cho đệ tử, ngăn cản tai ương tự nhiên xuất hiện này, nếu không sau này đệ tử không thể hiếu thảo với ngài được nữa!”